“Không, không phải. Người là thần của ta!” Minh Đàm hận không thể tự vả miệng hai bàn tay. Thẩm Lưu Hưởng thần sắc khẽ nhúc nhích, mơ hồ đoán được thân phận người này. Trong tiểu thuyết vạn nhân mê, phàm là nam tử ưu tú, đều đối với Tố Bạch Triệt yêu mà không được. Tông chủ Đại Thiên Tông, Minh Đàm, tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chuyển biến của hắn tương đối đặc thù. Ngay từ đầu là người siêu cấp ngưỡng mộ Thẩm Lưu Hưởng. Vì thần trong miệng mà ba phương bốn hướng hạ tử thủ với Tố Bạch Triệt. Lần làm người chấn động nhất là hắn dùng Thuật Quỷ Nói lấy mạng đổi mạng, thiếu chút nữa làm tiểu thuyết nghênh đón đại kết cục! Nhưng vẫn không tránh được định luật thơm tho. Hậu kỳ bị Tố Bạch Triệt cảm hóa, lại trở thành một kẻ ái mộ có thực lực mạnh mẽ. Mà đối mặt với người đã từng là thần. Ngại quá, fan biến thành anti, còn là thể loại dẫm ngược đặc biệt lợi hại. Thẩm Lưu Hưởng phát tác bệnh nghề nghiệp. Fan biến anti cái gì? Tuyệt đối không được, đó là vũ nhục thực sự đối với y! Đi theo Tố Bạch Triệt có cái gì tốt? Chu Huyền Lan bất tử, ngươi chung quy cũng chờ làm pháo hôi mà thôi. Không bằng thành thành thật thật đi theo y làm sự nghiệp, phát triển Đại Thiên Tông, nghiên cứu Quỷ Đạo Thuật, trở thành Quỷ Đạo Tổ sư không phải tốt hơn sao? Thẩm Lưu Hưởng nhìn tả hữu, đi đến ven đường, bẻ một cành liễu nhỏ, tùy tay đan một cái kết, làm thành một cái lắc tay. “Cho ngươi cái lễ gặp mặt,” y đưa cho Minh Đàm. Lễ này, có thể nói là thập phần có lệ, nhưng Minh Đàm lại chợt hô hấp dồn dập, trái tim thịch thịch thịch nhảy như sắp thoát ra. Tiên Quân cho hắn lễ vật? “Nhưng ta không xứng với thứ trân quý như thế!” Minh Đàm lệ nóng doanh tròng, chỉ cảm thấy cuộc đời này không uổng. Thẩm Lưu Hưởng: “Vậy ta vứt đi.” “Không thể!!!” Minh Đàm tê tâm liệt phế, một phen đoạt lại, đem vòng liễu đặt vào trong lòng ngực, “Tiên Quân đừng thương tổn nó, có giận thì trút lên ta.” Trước kia Thẩm Lưu Hưởng có tiếng sủng fan, đối diện với người hâm mộ duy nhất trên thế giới này, biểu hiện đến đặc biệt hiền lành, hỏi hắn có muốn đi lột hạt sen với y không. Minh Đàm cầu mà không được. Tới hồ hoa sen rồi, nói gì cũng không cho Thẩm Lưu Hưởng động tay. Thậm chí liền pháp thuật đều không cần, một hai phải tự tay lột. Thẩm Lưu Hưởng mừng được thanh nhàn, thấy đã gần đủ, dùng lá sen gói một đống lớn hạt sen tươi ngon, xa hoa mười phần nói: “Buổi tối nấu chè hạt sen, chia cho ngươi một chén. Chỉ tiếc không có nấm tuyết táo đỏ.” Minh Đàm: “Bên cạnh Thanh Lăng Tông có thành trấn, tới đó có thể mua.” Thẩm Lưu Hưởng không chút nào che lấp: “Ngại quá không mang túi.” Minh Đàm không nói hai lời, túm vào túi trữ vật bên hông, đổ linh thạch ra xôn xao như nước chảy, “Đại Thiên Tông địa thế không tốt, cái gì cũng thiếu. Duy nhất có một linh quặng không thiếu linh thạch. Tiên Quân nhận lấy, ngày khác lại đưa tới một chút.” Thẩm Lưu Hưởng xua tay: “Không được.” Minh Đàm trầm mặc trong chốc lát, nắm một khối linh thạch lên, bóp một cái nát vụn, “Nếu Tiên Quân không cần, thì linh thạch này không còn giá trị tồn tại, ta đưa chúng nó lên đường.” Thẩm Lưu Hưởng: “......” Thiên vật sưu cao thuế nặng đó nha tên hỗn đản. Ta cũng muốn đưa ngươi lên đường! “Ta lấy một khối, còn lại ngươi giữ giúp ta.” Minh Đàm gật đầu bảo vâng, lúc này mới thật cẩn thận đem linh thạch bỏ lại vào túi trữ vật. Thẩm Lưu Hưởng nhìn linh thạch trong suốt trong tay, “Vô công bất thụ lộc. Ngươi ở Thanh Lăng Tông chơi mấy ngày, ta dẫn ngươi đi dạo khắp nơi.” Minh Đàm thụ sủng nhược kinh: “Thật sự có thể sao?” Thẩm Lưu Hưởng gật đầu. Ban đêm, Chu Huyền Lan tu hành xong, trở về Triều Vân Phong, thấy phòng Thẩm Lưu Hưởng đen nhánh một mảnh, không thắp đèn. Hắn nhíu nhíu mày, nhớ tới lời sáng nay Lăng Kim Diệp nói: “Hôm nay ta nhìn thấy Thẩm Tiên Quân cùng tông chủ Đại Thiên Tông lột hạt sen ở Vô Vọng Cốc. Hai người thoạt nhìn rất thân quen. Trước kia bọn họ có quen nhau sao?” Vấn đề này, hắn không đáp được. Tinh tế nghĩ một chút, hắn với sư tôn giao thoa cũng không nhiều. Nhưng mà không có người nhiễu hắn tu hành, tóm lại là rất tốt. Qua hai ba ngày, Chu Huyền Lan tu tập bên bờ Giác Xuân Hà. Hoàng hôn chiếu lên bãi đá vụn trắng xóa, tỏa sáng lộng lẫy. Lăng Kim Diệp ở một bên, xoa cánh tay oán giận: “Ngày nào sư tôn cũng bắt ta hái đào hoa cho người, mệt đến ta eo đau vai đau. Huyền Lan. Vẫn là sư tôn ngươi tốt nha. Người chưa từng sai ngươi làm mấy việc vặt vãnh đó.” Chu Huyền Lan hơi rũ mi mắt, tùy tay cắm kiếm lên bãi đá vụn. Không nói một từ. Dạo gần đây sư tôn đi sớm về muộn, không thấy bóng dáng trong Triều Vân Phong. Ngẫu nhiên gặp ở đâu đó trong tông, luôn có một tông chủ Đại Thiên Tông đi theo. Thấy hắn, thật là lãnh đạm, cả nói đều chưa từng nói một câu. Trong lòng Chu Huyền Lan có chút hụt hẫng, khép mắt lại, vứt bỏ ý niệm thượng vàng hạ cám, vùi đầu khổ tu. Ánh trăng ảm đạm, bóng đêm như mực. Chu Huyền Lan cố ý về Triều Vân Phong muộn một chút so với bình thường. Không nghĩ đến, phòng Thẩm Lưu Hưởng vẫn không có chút ánh sáng nào. Hắn ngóng nhìn một lúc lâu, khóe môi toát ra một tia tự giễu. Hộ Hồn Y, tu tập pháp thuật, Thánh Minh Quả...... Lợi dụng xong liền ném, thật là sư tôn tốt không hơn không kém. Chu Huyền Lan thu lại lạnh lẽo trong đáy mắt, xoay người trở về phòng. Khoảng khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt hắn ngưng đọng. Triều Vân Phong rất nhiều phòng, nhưng trong phòng bày biện đều cực kỳ đơn giản, chỉ có giường và bàn ghế cơ bản. Chu Huyền Lan vào ở sau, cũng chưa từng thêm đồ vật gì vào, cho nên tuy phòng cực kỳ rộng lớn, lại thật là đơn sơ. Nhưng lúc này, trong nhà rực rỡ hẳn lên. Bên cạnh cửa sổ có thêm một chiếc án dài. Bức tường trống không xuất hiện thêm cái kệ để đồ. Bên trên còn có một cái lư hương nhỏ màu vàng đang phun khói hương nhàn nhạt. Chu Huyền Lan bước vào phòng, trong tầm mắt, màn lụa thêu chỉ vàng ẩn ẩn lóe kim quang trong ánh sáng ảm đạm. “Đang đang đang,” Thẩm Lưu Hưởng đẩy màn lụa thò đầu vào, bàn tay mảnh mai trắng như ngọc che một cây nến vừa châm lửa, “Sinh nhật tới rồi!” Cuối tháng tư, sinh nhật Chu Huyền Lan. Cũng không phải Thẩm Lưu Hưởng nhớ rõ, nhưng thật sự là đã chứng kiến khả năng nuôi dạy mạnh mẽ của fan khủng, không thể quên. Ngày đó, bình luận trên mọi diễn đàn của anti đều bị giết vài lần, giết đến không lưu lại một mảnh giáp. Đã nhiều ngày, Thẩm Lưu Hưởng nhớ thương việc này, mới gọi Minh Đàm cùng y ba lần bốn lượt đi quanh thành trấn, chọn lễ vật. Chậm chạp không chọn được cái gì vừa lòng. Trong lúc ngẫu nhiên, nhớ tới trong nguyên tác có một đoạn miêu tả nhỏ...... Màn giường lắc nhẹ, tơ vàng thêu thành đóa hoa phủ trên cổ tay mảnh dẻ. Ngón tay dài trắng nõn nắm chặt màn lụa, run rẩy không thôi. Trong một khắc tình dục lên đỉnh điểm, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch đột nhiên siết chặt, đem màn lụa kim sắc kéo rơi xuống...... Cái này làm cho Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới, dù trong sách chưa viết rõ, nhưng hình như Chu Huyền Lan yêu sâu sắc những thứ sáng lấp lánh. Ở hậu kỳ, tẩm điện to như vậy, như một cái đại bảo khố, chỗ nào cũng xây kim khối linh thạch, khắp nơi lóe sáng lộng lẫy. Kim ốc tàng kiều, tuyệt đối không phải nói bừa. Thẩm Lưu Hưởng không đưa linh thạch, nghĩ tới nghĩ lui, mua một sọt đồ vật nạm vàng đặt trong phòng Chu Huyền Lan, coi như lễ vật. “Tới thổi nến đi.” y nói. Sáp nóng sắp chảy tới lòng bàn tay. Chu Huyền Lan cúi người sát vào, tầm mắt dừng trên khuôn mặt sư tôn, nhờ ánh nến, thấy rõ cặp lông mày tinh xảo kia, nổi bật trong vầng sáng, đẹp không gì sánh được. “Đa tạ sư tôn.” Hắn hơi rũ mi mắt, nói xong nhẹ nhàng thổi tắt nến. Sinh nhật? Chu Huyền Lan không có. Không biết tới từ đâu, coi như không có sinh nhật. Nhưng nếu sư tôn cho rằng là hôm nay, từ nay về sau lấy ngày này là được. Thẩm Lưu Hưởng trở lại phòng, bất đắc dĩ lắc đầu. Đồ đệ quá ngoan, kêu thổi ngọn nến liền thổi, rõ ràng đều không biết vì sao phải như thế. Vốn tính toán nhân lúc Chu Huyền Lan còn chưa lớn lên, trước lúc đó sẽ cướp lại cơ duyên thuộc về hắn, miễn cho tương lai liên thủ với Tố Bạch Triệt lộng y. Nhưng đối mặt với một đồ đệ ngoan như vậy, căn bản vô pháp xuống tay. “Thần thiếp không làm được a!” Thẩm Lưu Hưởng gầm lên giận dữ, sống không còn gì luyến tiếc mà ngã quỵ ở trên giường. Lần trước lột hạt sen đều ăn như đậu ngọt, Thẩm Lưu Hưởng lại đi Vô Vọng Cốc, không nghĩ tới trên đường lại gặp Tố Bạch Triệt. Gã mặc một bộ tuyết y, ôm cây đàn cổ, mới đàn cho Ngao Nguyệt nghe xong. Nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng, biểu tình có hơi hơi kinh ngạc, chợt lộ ra một mạt cười khẽ, “Tiên Quân tới Vô Vọng Cốc làm chi?” Thẩm Lưu Hưởng dương tay, lắc nhẹ hạt sen gói trong lá sen: “Uống chè hạt sen không? Đến lúc đó mang cho ngươi một chén. Ta nghĩ ngươi sẽ thích hương vị đó.” Nghe nói bạch liên cùng chè hạt sen xứng đôi nhất. Tố Bạch Triệt uyển chuyển cự tuyệt, hơi hơi gật đầu, gặp thoáng qua y. Rời tầm mắt, Tố Bạch Triệt trầm mặt xuống, đầu ngón tay nắm chặt đuôi đàn, lạnh lùng nói: “Ngươi nói, Thánh Minh Quả ở trên người y?” Đồng Khê: “Ta cảm nhận được khí tức của linh quả.” Đáy mắt Tố Bạch Triệt hiện lên một mảnh khói mù. Linh quả tâm tâm niệm niệm bị đánh cắp, Lăng Dạ lại không tra hỏi thêm. Bây giờ xem ra, rõ ràng là bao che cho Thẩm Lưu Hưởng. “Không phải ngươi nói Lăng Dạ thiên vị ta hơn sao, là cái thiên vị như thế hả?!” Đồng Khê ngữ khí hơi trầm xuống: “Thẩm Lưu Hưởng đột phá đến Hóa Thần cảnh, đối với tông môn là một đại trợ lực, địa vị trong lòng Lăng Dạ tất nhiên sẽ bay lên.” Tố Bạch Triệt giận từ đáy lòng: “Ta cần ngươi có tác dụng gì? Chỉ biết bảo ta đánh đàn cho chó. Ta mẹ nó liền đầu ngón tay đều sắp nát!” Gã cách Nguyên Anh cảnh nửa bước, vốn định dựa vào Thánh Minh Quả để đột phá. Ai ngờ liền rơi vào tay Thẩm Lưu Hưởng như vậy, có biết bao khó chịu. “Công sức đó không phải vô dụng. Ngươi không phát hiện hôm nay Ngao Nguyệt nhìn chằm chằm vào ngón tay ngươi sao?” “Ai phải chú ý mắt chó nhìn chỗ nào.” Đồng Khê không bán cái nút: “Ngày Đệ Tử Đại Bỉ, Ngao Nguyệt sẽ thoát ra, tùy thời tập kích Lăng Dạ, ngươi phải lấy mạng ra cứu Lăng Dạ.” Tố Bạch Triệt sắc mặt hờ hững: “Không có khả năng, ta tiếc mạng.” Một kích toàn lực của Thiên Cẩu, có thể trực tiếp đem gã đánh vào Hoàng Tuyền, là cái loại không ai cứu được. Đồng Khê nhẫn nại bực bội giải thích: “Ngao Nguyệt thấy ngươi vọt tới, sẽ thu tay lại. Lực đạo dừng trên người ngươi tất nhiên không đủ ba phần.” Tố Bạch Triệt cười lạnh một tiếng: “Nếu hắn không thu tay thì sao đây?” Đồng Khê dào dạt đắc ý nói: “Chắc chắn sẽ thu tay, trong lòng hắn đã ái mộ ngươi.” Trên mặt Tố Bạch Triệt lộ ra biểu tình khó có thể cất lời. Đối với gã mà nói, nhiều nam nhân thích như thế, thật sự không phải chuyện gì đáng giá để cao hứng. “Tranh” một tiếng, dây đàn đứt đôi. Đàn cổ bị ném trên mặt đất, Tố Bạch Triệt nâng chân, tàn nhẫn đạp mấy cái cho hả giận. Khuôn mặt thanh mỹ khả nhân vào giờ phút này đặc biệt dữ tợn. Đệch! Bằng cái gì người khác xuyên là Long Ngạo Thiên, còn gã phải làm thánh mẫu bạch liên?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]