Sắc trời dần tối, ánh sao hiện lên trên bầu trời đêm. Thẩm Lưu Hưởng đứng trên đỉnh núi, sao sáng đầy trời ánh vào trong mắt, từng ngôi từng ngôi thoạt nhìn đặc biệt rõ ràng. Đế Vân Vũ bảo y đả tọa, liếc mắt thấy tóc dài rối tung, nhắc nhở nói: “Vấn tóc.” Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân ngồi xuống: “Dây lụa rơi rồi.” Y để lại manh mối trên dây lụa ném ở trong rừng, bên trên có khí tức của y, Ngao Nguyệt ở ngoài ngàn dặm cũng có thể ngửi thấy. Tìm được dây lụa là sẽ cách lúc tìm được y không xa. Nhưng Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được, vừa dứt lời, liền nghe thấy một thanh âm vân đạm phong khinh hỏi: “Là rơi dải này sao?” Đế Vân Vũ mở tay, lộ ra một sợi dây lụa đỏ quen mắt. Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc đối phương tới gần, thân hình y cứng đờ. “Khẩn trương cái gì?” Đế Vân Vũ đi ra phía sau Thẩm Lưu Hưởng, duỗi tay gom tóc đen bên vai y, sau đó ngón tay thon dài câu một cái dọc theo sau cổ, tay kia dùng dây lụa buộc lại mái tóc mềm mượt. Sau khi nước chảy mây trôi buộc xong tóc, Đế Vân Vũ nói: “Nhìn ta làm gì? Nhắm mắt ngưng thần.” Lúc Tinh Liên còn rất nhỏ, phá lệ yêu thương mái tóc, trừ hắn ra ai cũng không cho chạm vào. Vì thế lúc hắn nhàn rỗi thường sẽ buộc tóc cho Từ Tinh Liên. So với búi nhỏ, buộc mái tóc này của Thẩm Lưu Hưởng là quá mức đơn giản. Thẩm Lưu Hưởng nhắm hai mắt, trong đầu nhớ lại xúc cảm ngón tay câu qua sau cổ. Không lạnh, bàn tay người này cực kỳ ấm áp, y không cảm thấy bất kỳ cảm giác không khoẻ nào. Thậm chí còn có loại quen thuộc không tên, tựa hồ khi y còn rất nhỏ đã từng nắm ngón tay này. Nhưng Thẩm Lưu Hưởng nghĩ tới nghĩ lui, có nhỏ cũng không có khả năng hai người nắm tay, mới có thể nắm lấy một ngón tay đối phương đi. Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc này, bên tai truyền đến thanh âm lạnh căm căm: “Còn không ngưng thần, ta sẽ ném ngươi từ đỉnh núi xuống.” Thẩm Lưu Hưởng: “?!” Y vội vàng bào trừ tạp niệm, tập trung tinh thần đả tọa. Nhưng không có tu vi, y không cảm thụ được một chút linh khí nào, thật sự không rõ vì sao phải như thế. Qua non nửa canh giờ, y gục đầu một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngủ rồi. Sở dĩ thiếu chút nữa, là vì cái đầu chênh chếch được một tay Đế Vân Vũ nâng lên, dựng trở về: “Sao lại ngủ rồi?” Thẩm Lưu Hưởng buồn ngủ mông lung, cố chống đỡ ngồi dậy, trả lời: “Ta đang nghe, có tiếng gió...... tiếng lá cây rơi xuống đất......” Nói nói, đầu lại gục xuống. Đế Vân Vũ: “......” Hắn cầm lấy một quả quýt, quơ quơ trước chóp mũi Thẩm Lưu Hưởng. Bụng Thẩm Lưu Hưởng lập tức kêu lên một tiếng, cơn buồn ngủ tức khắc mất hơn phân nửa, y mở mắt nhìn thấy quả quýt vàng tươi, sửng sốt một chút liền duỗi tay chộp tới. Đương nhiên, Đế Vân Vũ sẽ không để y bắt được. Văng mồi sang một bên, Đế Vân Vũ nói: “Nhắm mắt, thêm một lần nữa.” Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt, nháy mắt tiếp theo, lỗ tai bị Đế Vân Vũ che lại, phong bế thính giác. Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, bỗng nghe thấy một đạo truyền âm: “Cẩn thận lắng nghe.” Thẩm Lưu Hưởng muốn nói tai cũng bị bịt rồi, có thể nghe thấy cái gì. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, ngưng thần thử thử. Chưa được một lát, y phát hiện bốn phía yên lặng đột nhiên ồn ào náo động, sao đó mấy thanh âm này như một cơn lốc, nhanh chóng lan tràn khắp toàn bộ thế giới. Đại thụ xanh tươi, cỏ dại ven đường, chim thú bay nhảy...... Tất cả mọi vật đều đang nói chuyện. Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nổi lên sóng gió động trời, chấn động há miệng thở dốc: “Đây là cái gì?” Đế Vân Vũ: “Tiếng nói của vạn vật” Hắn thu tay, đợi Thẩm Lưu Hưởng lấy lại tinh thần mới lên tiếng: “Mới vừa rồi cho ngươi cảm thụ thấy thứ ta nghe thấy. Từ giờ trở đi, ngươi phải học để nghe được.” Thẩm Lưu Hưởng không hé răng, nhắm mắt che lỗ tai lại. Sau thời gian một nén nhang, y mở mắt nói: “Ta nghe thấy rồi.” Y hướng bên cạnh di di, chỉ vào ngọn cỏ nhỏ bị đè bẹp dưới đất: “Nó nói đau, bảo ta cút ngay.” Đế Vân Vũ: “Còn gì nữa?” Thẩm Lưu Hưởng: “...... Hết rồi.” Đế Vân Vũ phun ra hai chữ: “Tiếp tục.” Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhưng so với lúc ban đầu nghe thấy tiếng lòng của vạn vật làm người chấn động. Những thứ lúc này y nghe thấy, vẫn chỉ có tiếng một cây cỏ nhỏ rầm rì oán giận y. Thật lâu sau, Thẩm Lưu Hưởng mở một con mắt, nhìn về phía Đế Vân Vũ cũng đang đả tọa. Đến từ bên ngoài, cố ý chỉ điểm cho y. Đối với thân phận người này, trong lòng y ẩn ẩn có suy đoán, nhưng không thể xác định. Thẩm Lưu Hưởng thật cẩn thận đứng lên, ngồi xổm trước mặt Đế Vân Vũ, mở to mắt phượng, cẩn thận chăm chú nhìn khuôn mặt thế nào cũng không nhìn rõ được này. Y đánh giá đối phương dùng thuật che giấu, cho nên càng cẩn thận nhìn, tầm mắt càng hoảng hốt, cả đầu cũng mơ hồ. Chưa được một lát, đầu Thẩm Lưu Hưởng đã hôn hôn trầm trầm. Lúc đang nghĩ ngợi có muốn dừng lại hay không, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối thượng một đôi mắt nhạt màu. Cả người y run lên, thanh tỉnh hoàn toàn. “Đế, Đế phụ.” Đế Vân Vũ không nói một lời, thấy rất thú vị nhìn y. Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng kêu khổ không ngừng, thật đúng mà! Y càng chắc chắn, Đế Vân Vũ chính là quỷ hẹp hòi có thù tất báo. Lúc trước khi hắn đi, quả nhiên là nói “Chờ ta về sẽ thu thập ngươi!” Vừa trở về liền lăn lộn y bầm dập. Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới một ngày tao ngộ, bây giờ bụng còn kêu thầm thì, nước mắt chua xót đầy trong hốc mắt, nỗi phẫn uất trong lòng đột phá tận chân trời. Thù này không báo, làm sao có thể làm người?! “Nếu Tinh Thần với Tinh Liên biết Đế phụ trở về, nhất định sẽ rất vui sướng.” Thẩm Lưu Hưởng mặt mày cong cười, chân thành nói, “Còn hai tiểu gia hỏa chưa được gặp Đế phụ. Nếu gặp.....” Đế Vân Vũ nhăn mày lại: “Hai tiểu gia hỏa? Không phải một Thẩm nhân sâm sao?” Nụ cười của Thẩm Lưu Hưởng càng xán lạn: “Bặc Bặc đã trưởng thành. Hai tiểu gia hỏa đương nhiên là tiểu chất trai và tiểu chất nữ của con. Nói đến đây, Đế phụ, người đã là Đế tổ.” Đế Vân Vũ hơi híp mắt: “Là Tinh Thần.....” Thẩm Lưu Hưởng vỗ tay: “Là hài tử của Tinh Liên!” Y vừa nói xong, tiếng gió trên đỉnh núi đột nhiên ngừng lại, tĩnh lặng đến đáng sợ. Đế Vân Vũ hơi nghiêng đầu, hai ngón tay thật thon dài điểm điểm lên thái dương, hàng mi đen lẳng lặng rũ xuống. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, tiếng nói u ám: “Là ai?” Khi hắn trở về không gian này, đầu tiên là xem tình huống của mấy người. Từ Tinh Thần với Từ Tinh Thần đều bình yên vô sự. Mà Thẩm Lưu Hưởng, tu vi lại gặp bình cảnh, vì thế hắn mang người đi chỉ điểm, thuận đường giáo huấn một chút. Lúc này, thình lình nghe Tinh Liên đến nhi tử cũng đã có, Đế Vân Vũ trầm mặc một phen, muốn biết là ai. Thẩm Lưu Hưởng nhìn thần sắc hắn, trong lòng vui sướng. Nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, ít nhất cũng không thể quá rõ ràng. Y ho nhẹ một tiếng, nói: “Một tán tu thích du lịch xuyên núi. Là người lương thiện. Đế phụ yên tâm.” Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng tính toán nhắc nhở Đế Vân Vũ trả tu vi lại cho y. Mới vừa mở miệng, bên cạnh bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh. Hắn khoác bóng đêm, một cái túm y ôm vào trong lòng ngực: “Sư tôn......” Trái tim đang treo cao của Chu Huyền Lan giờ mới hạ xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía người khác kia, trầm mặc một lát, đôi môi mím chặt lạnh băng mới hé mở: “Đế Quân.” “Sao lại tìm thấy?” Tầm mắt nhàn nhạt của Đế Vân Vũ dừng trên hai người, liền thấy Thẩm Lưu Hưởng hậm hực chui ra khỏi lòng ngực Chu Huyền Lan, đứng thẳng lưng. Chu Huyền Lan: “Vảy ngược.” Đế Vân Vũ bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách có thể đuổi tới nơi này. Hắn vắt tay phía sau, trầm giọng nói: “Nếu tới rồi thì ở đây nhìn chằm chằm nó.” Dứt lời liền tính toán rời đi. Lúc gần đi lại quay đầu lại dặn dò Thẩm Lưu Hưởng: “Không được lười biếng.” Thẩm Lưu Hưởng: “...... Dạ.” Y thấy Đế Vân Vũ đi rất vội vàng, cân nhắc một chút, hơn phân nửa là đi tìm hai chất nhi của bọn họ, tức khắc hút một hơi khí lạnh. Đến lúc trên đỉnh núi chỉ còn y với Chu Huyền Lan, Thẩm Lưu Hưởng nói: “Có gì ăn không? Đói quá.” “Sư tôn kiên trì thêm mấy ngày.” “Ngươi cũng đối xử với ta như thế?!” Lúc Ấn Đế Vân Vũ rời đi có nói, bao giờ y đột phá tu vi mới có thể đi về, trước đó thì không được ăn cơm. Thẩm Lưu Hưởng vừa đả tọa vừa phiền muộn: “Khả năng chưa đợi được đột phá, ta đã chết đói trước rồi.” Chu Huyền Lan ngồi ở một bên, môi mỏng câu lên nụ cười: “Sư tôn kiên nhẫn một chút, không bao lâu là có thể đột phá. “ Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới một chuyện: “Hai huynh muội kia là tộc nhân của ngươi sao?” Chu Huyền Lan: “Đúng vậy.” Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, một lát sau, lại mở một con mắt nhìn Chu Huyền Lan, phát hiện đôi mắt đen nhánh kia quả nhiên đang nhìn mình. “Không được,” Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu. Chu Huyền Lan ngồi ở bên cạnh y không tĩnh tâm được, nhắm mắt lại là trong đầu liền phác hoạ thân ảnh Chu Huyền Lan, không tự chủ được lại đoán xem đối phương đang làm gì. Thẩm Lưu Hưởng vẫy vẫy tay, đuổi người: “Ngươi cách xa một chút.” Chu Huyền Lan: “......” Hai ngày sau, bầu trời đêm như được gột rửa, ánh sao sáng ngời. “Từ cây cỏ này, đến cái cây phía trước kia.” Thẩm Lưu Hưởng đói sắp ngất chỉ chỉ, u uất nói, “Chính là giới hạn lớn nhất.” Y đặt trán lên bả vai Chu Huyền Lan, nói: “Đói quá, còn tiếp tục như vậy nữa ta muốn ăn cỏ luôn.” Chu Huyền Lan trầm mặc một lát: “Sư tôn thử lại một lần nữa.” Thẩm Lưu Hưởng hữu khí vô lực giương mắt: “Vô dụng, chỉ có thể nghe thấy mấy cái đó.” Chu Huyền Lan thấp giọng nói: “Sư tôn thử xem có thể nghe thấy ta không.” Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, ngẩng đầu: “Có thể nghe thấy ngươi sao?” Chu Huyền Lan nói: “Trong vạn vật, tất nhiên là có ta.” Thẩm Lưu Hưởng vừa nghe thấy vậy, mới vừa rồi còn uể oải như sương đánh cà tím, nháy mắt đã là đuôi lông mày giương nhẹ: “Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí.” Vậy mà lúc trước y không nghĩ tới, nếu có thể nghe được tiếng động của vạn vật, là tương đương với việc có thể nghe được lời trong lòng người khác. Thẩm Lưu Hưởng xoa tay hầm hè, cực nhanh ngưng thần. Thời gian trôi đi một chút, bóng đêm đã buông dày đặc, Thẩm Lưu Hưởng mở mắt nhìn về phía Chu Huyền Lan tắm trong ánh sao nhu hòa, nhếch một bên khóe môi. “Ta nghe thấy.” Chu Huyền Lan nhướn mi: “Sư tôn nghe thấy cái gì?” Thẩm Lưu Hưởng đang muốn mở miệng, bầu trời đêm bỗng vang lên một tiếng sấm sét, mây đen trong phút chốc thổi quét mà đến. Cùng lúc đó, tu vi của y quay trở lại cơ thể. Hóa Thần cảnh bước vào Đại Thừa cảnh, lôi kiếp không phải là nhỏ, người có tu vi cao phải tránh sang một bên, nếu không sẽ làm uy lực của lôi kiếp gia tăng gấp mấy lần. Sắc mặt Chu Huyền Lan hơi trầm xuống, thân hình chợt lóe, bay đến nơi xa, hướng mắt nhìn về phía lôi kiếp kinh thiên động địa. Lôi tím phách thiên cái địa trắng đêm không nghỉ, đến tận khi một ánh rạng đông phá tan mây đen, mới lặng lẽ rút đi. Phạm vi hơn mười dặm quanh ngọn núi Thẩm Lưu Hưởng đứng, đều bị san thành bình địa. Khoảnh khắc lôi kiếp vừa biến mất, Chu Huyền Lan đã xuất hiện ở chỗ đêm qua rời đi, ánh mắt nhìn khắp nơi, toàn là đất khô cằn đen nhánh, không thấy bóng người đâu. “Sư tôn! Sư tôn!” “Ta ở đây!” Thẩm Lưu Hưởng mặt xám mày tro từ mặt đất bò dậy, thầm nghĩ lôi kiếp này không biết tình thú, không có kính nhãn lực, đêm qua lời y muốn nói còn chưa nói xong đâu. Chu Huyền Lan quay đầu lại, giây lát đã đi tới, trên dưới đánh giá thương thế trên người y. “Ta không sao.” Thẩm Lưu Hưởng xuổi xuổi bụi đất trên áo, “Ta còn chưa nói cho ngươi, ta nghe thấy cái gì ở chỗ ngươi.” Chu Huyền Lan giơ tay, lau bụi bẩn trên má y: “Sư tôn nghe thấy cái gì?” “Ta nghe thấy...” Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng, khóe môi gợi lên một mạt độ cong, tiến đến bên tai Chu Huyền Lan nhẹ giọng nói. “Ta thích ngươi, vĩnh viễn không ngừng nghỉ......” ___Hoàntoàn văn___
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]