Gió đêm lạnh lẽo thổi lên trên người, làm cơ thể càng thêm khô nóng. Sau cổ Thẩm Lưu Hưởng thấm ra lớp mồ hôi mỏng, nhíu mày lại, ậm ừ nói: "Vậy...... Ngươi dọa nó đi, nhanh lên."
Nói xong, y phát hiện chính mình nói từng chữ hàm hồ, tiếng nói mềm nhẹ, hoàn toàn khác ngày thường.
Vừa nghe liền thấy không bình thường.
Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi chà qua mặt, đơn giản không nói nữa. Bên tai truyền đến tiếng vang không biết từ đâu trong rừng truyền đến, còn tỉnh táo kéo chặt vạt áo, tiếng tim đập chợt nhanh hơn.
Tay Chu Huyền Lan ôm vòng eo y thật chặt, tiếng nói trong đêm tối có vẻ phá lệ trầm thấp, "Sư tôn sao vậy?"
Thẩm Lưu Hưởng run rẩy hàng mi, hổn hển thở dốc: "Có chút khó chịu."
Y dựa vào người Chu Huyền Lan. Được hơi thở ấm áp quen thuộc bao quanh, thần trí căng thẳng được buông lỏng một chút. Thân thể liền không nhịn được sát đến càng gần hơn. Nhưng giữa hai người đã không còn khe hở, còn có thể gần như thế nào nữa?!
Thẩm Lưu Hưởng vùi đầu, mang theo vài phần nóng nảy, há mồm cắn vạt áo dưới người, kéo kéo như để hả giận.
Người ôm y cứng đờ, cánh tay ôm quanh hông chợt siết chặt lại. Phát hiện ra dị thường của y, Chu Huyền Lan biến sắc. Tức khắc, trên bầu trời Thần Kỳ Sơn, phong vân biến sắc, một đạo uy áp cường đại vô hình buông xuống, lập tức hướng đến nhện khổng lồ.
Con nhện đang vò đầu chợt dừng lại, trợn tròn hai mắt thật lớn.
Nó nhận thấy được một mạt long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-su-ton-xinh-dep-nhu-hoa/1483452/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.