🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm tiên quân theo đuổi Diệp Băng Nhiên mười năm, mọi người ở Tu Chân giới đều biết. Chu Huyền Lan là đồ đệ của đương sự, biết càng nhiều hơn một chút.
Lúc đó hai người chỉ là thầy trò đầu sủi cảo, số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, Chu Huyền Lan đối với việc này không có bất kỳ cảm tưởng gì. Nhưng bây giờ hắn nhớ lại, lòng lại tràn đầy táo ý, thêm Tam Sinh Thạch lửa cháy đổ thêm dầu, sát tâm đều phải tràn ra.
Này không phải thử điểm mấu chốt, mà là điểm mấu chốt của hắn giương cánh đại bàng......
Chu Huyền Lan điều chỉnh hồi lâu, nhìn vẻ mặt Thẩm Lưu Hưởng ‘đã nói không ngại’, vì thế khô cằn nói không thèm để ý. Cuối cùng câu trước đá câu sau, bổ sung nói: “Sư tôn viết rất nhiều phong thư.”
Thẩm Lưu Hưởng ngừng một lát, phản ứng lại: “Về sau ta cũng viết cho ngươi.”
Nguyên thân viết, y không biết bên trong có cái gì. Những lá thư đó chỉ có Chu Huyền Lan từng đọc qua, phỏng chừng đều là mấy lời âu yếm ngấy người, cái gì ánh trăng sáng, máu đầu tim.
Chu Huyền Lan nói: “Ta không cần thư.”
Thẩm Lưu Hưởng nhướn đuôi lông mày: “Vậy muốn cái gì?” Lễ vật? Gia sản toàn thân? Hiện tại gia sản của y cũng không phải chỉ là một khối linh thạch.
Đôi mắt đen của Chu Huyền Lan thẳng lăng lăng nhìn y, môi mỏng hơi nhướn, tiếng nói trầm thấp: “Muốn người.”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ run hàng mi. Lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng quát nhẹ không thể nhịn được nữa, “Ta muốn nói cho Đế phụ!”
Từ Tinh Thần không cao hứng reo lên: “Các ngươi thật phiền.”
Hắn cũng không biết vì sao, dù sao nhìn hai người ở trước mặt nói chút chuyện méo mó chít chít, trong lòng hắn liền phiền thật sự. Muốn đem hai người đẩy ra, một người đi phía đông, một người đi phía tây. Miễn cho ghé vào cùng nhau ríu rít, nói nói, quên luôn bên cạnh còn có một người sống to đùng là hắn này.
“Tam Sinh Thạch cực chuẩn, tin hay không tùy các ngươi!” Từ Tinh Thần giơ tay vỗ vỗ tảng đá. Đang lúc cảm xúc kích động, không cẩn thận làm rơi một chút linh lực lên trên.
Ánh sáng chợt lóe, một hàng chữ hiện lên trên mặt đá.
Ký ức Từ Tinh Thần còn nóng hổi, thấy trên đá có khắc chữ, sửng sốt một khắc, lại xem xét, chậm rì rì thu tay, bày ra giọng điệu nghi hoặc: “Hả? Tam Sinh Thạch hỏng rồi sao?”
Sao vẫn là Tố Bạch Triệt, này không phải của Chu Huyền Lan sao? Của hắn đâu?
Thẩm Lưu Hưởng ghé sát vào, thổn thức một tiếng, chỉ vào một hàng chữ đằng sau ‘Tố Bạch Triệt’, cười to nói: “Đây là tình duyên của ngươi, mò trăng đáy nước, cầu mà không được, ha ha ha......”
Từ Tinh Thần xoa xoa mắt, nhìn kỹ, quả nhiên sau tên có một hàng chữ, hơi khác với Chu Huyền Lan.
Ngây người một khắc ngắn ngủi, Từ Tinh Thần nổ tung, hung tợn đạp Tam Sinh Thạch một cước, “Tố Bạch Triệt là ai? Vì sao ta phải mò trăng đáy nước, cầu mà không được? Cục đá thối, ngươi nói đi!”
Nghe thấy Thẩm Lưu Hưởng cười nhạo không thèm che dấu, Từ Tinh Thần tức giận đến cả mặt đỏ lên. Không thể hiểu được nhảy ra một hàng tên người cũng thôi đi. Bằng cái gì hắn phải tương tư đơn phương? Chu Huyền Lan là cái gì mà duyên trời tác hợp, thần tiên quyến lữ?
Nói như thế chính là đối phương lựa chọn Chu Huyền Lan...... Người với cục đá đều không có mắt, Từ Tinh Thần hắn kém chỗ nào?!
Từ Tinh Thần trừng mắt nhìn người cạnh tảng đá, như suy tư gì đó, giận dữ hỏi: “Vì sao là ngươi ôm được mỹ nhân về? Có phải ngươi hối lộ Tam Sinh Thạch không?!”
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Thẩm Lưu Hưởng híp mắt phượng lại.
Chu Huyền Lan đang trầm tư, phát hiện ý cười trên mặt Thẩm Lưu Hưởng tan hết, biểu tình liền cứng đờ, vội nói: “Tuyệt đối không phải mong muốn trong lòng đệ tử. Tam Sinh Thạch chắc chắn có cổ quái. Sư tôn cho ta chút thời gian, ta chắc chắn điều tra rõ.”
“Không sao.” Mặt Thẩm Lưu Hưởng không có biểu tình, dừng một chút, “Ta chính là ‘lấy mạng đối phó, không chết không ngừng’”
Giọng nói rơi xuống, Chu Huyền Lan trầm mặt.
Trong rừng nổi lên một trận gió lạnh, không khí cứng đờ tới cực điểm.
Một lát, mấy người hai mặt nhìn nhau, trên Tam Sinh Thạch có thêm mấy cái dấu chân.
“Giả giả.”
“Ta sẽ không để nó như nguyện.”
“Cục đá thối, loạn điểm uyên ương.”
......
Rời khỏi Tam Sinh Thạch, Từ Tinh Thần đến thẳng Tàng Thư Các. Thấy hai người kia đều biết Tố Bạch Triệt là ai, hắn cũng muốn biết đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào không biết kim nạm ngọc như thế?! Có tình duyên với Chu Huyền Lan cũng thôi đi, còn muốn nhấc hắn lên.
Hừ, còn không chọn hắn.
Hắn đường đường là Thiếu Quân Đế Cung, vung tay lên, ai không ngoan ngoãn nhào vào lòng ngực? Khi nào lưu lạc đến nông nỗi bị người chọn lựa?
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn đầy mặt buồn bực, nhướng mày, nói với Chu Huyền Lan một tiếng, liền đuổi theo.
Trong nguyên tác, Từ Tinh Thần bước lên vị trí Đế Quân, sửa họ thành Đế, hạ lệnh tru sát Thẩm Lưu Hưởng. Không ngờ thủ hạ bắt sai người, đem Tố Bạch Triệt chộp tới. Đế Tinh Thần nhất kiến chung tình. Mới đầu phong độ nhẹ nhàng đối đãi có lễ. Sau ba lần bốn bận bắt người về Đế Cung, liền vứt luôn mặt mũi Đế Quân, không màng mọi người khuyên can, phải mạnh bạo với Tố Bạch Triệt.
Hành động này dù chưa thành công, nhưng cũng khiến cho tam giới sóng to gió lớn, hình tượng thánh địa Đế Cung tích lũy ngàn năm nháy mắt sụp đổ.
Mỗi người đều kêu đánh đòi giết Đế Tinh Thần.
Vì thế khi Chu Huyền Lan phá hủy phiến thánh địa này, xuất binh có danh nghĩa, chúng tâm sở hướng.
Thẩm Lưu Hưởng có chút không yên tâm. Nếu Từ Tinh Thần lại thua trên người Tố Bạch Triệt, vậy thì phiền toái lớn. Cho dù không có Chu Huyền Lan, cũng còn có một chúng nam phụ đang chờ. Lấy thủ đoạn của Từ Tinh Thần thiên chân vô tà, có thể đấu được với ai?
Ở Tàng Thư Các có đế sư chuyên môn ghi lại nhân khẩu tam giới, Từ Tinh Thần nhớ tìm Tố Bạch Triệt, mới vừa dặn dò xong, liền đánh cái hắt xì.
Quay đầu lại, cảnh giác nhìn về phía người bên cạnh: “Không đi với đồ đệ ngươi, đi theo ta làm gì?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Lại không phải trẻ con, lúc nào cũng phải dính.”
Chu Huyền Lan đột nhiên bị đưa tới Đế Cung, Kỳ Lân Thành còn một đống chuyện chưa giải quyết, nhàn rỗi muốn xử lý chuyện bên kia. Thẩm Lưu Hưởng cũng có chuyện quan trọng. Y quét mắt bốn phía, sai người tìm cho y chút thư tịch liên quan đến phi thăng, ngồi xuống bên cạnh Từ Tinh Thần, vừa châm trà vừa nhìn người chằm chằm.
Nếu hắn đối với Tố Bạch Triệt nhất kiến chung tình, liền đánh tỉnh hắn.
Thẩm Lưu Hưởng đi rồi, Chu Huyền Lan đem tay ấn lên Tam Sinh Thạch, nhắm mắt vận linh lực, cảm nhận được trong đá ẩn chứa một cỗ linh khí cuồn cuộn, liền nhíu nhíu mày.
Lúc này, giao lộ xuất hiện một người.
Chu Huyền Lan nghiêng đầu, thu tay, rũ mắt hành lễ nói: “Đế Quân.”
Đế Vân Vũ chắp tay phía sau, liếc mắt nhìn đá đen trong nước, không đàm luận, chỉ nói: “Trừ ngươi ra, Yêu giới còn tám Yêu Vương khác, vì sao lựa chọn động thủ với Văn Nhân Tần?”
Thần sắc của Chu Huyền Lan khẽ biến, một lát nói: “Sơ hở của hắn lớn nhất.”
Hắn theo dõi Văn Nhân Tần từ rất sớm, vẫn luôn phái người âm thầm điều tra. Đế Cung nhân quyển trục nhúng tay nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng chỉ là hủy diệt Văn Nhân Tần nhanh hơn mà thôi.
Đế Vân Vũ nhíu mày: “Nếu ta không ra tay mang bán yêu đi, ngươi xử trí như thế nào?”
Chu Huyền Lan: “Quy hàng.”
Đế Vân Vũ: “Nếu không hàng, nên như thế nào?”
Chu Huyền Lan mỉm cười: “Có sư tôn ở đó, cho dù quá trình khó khăn một chút, kết quả so với Đế Quân sẽ không kém quá lớn.”
Đế Vân Vũ ngây người, cắn cắn ba chữ ‘Thẩm Lưu Hưởng’ này, sắc mặt hòa hoãn một chút, khóe môi hơi nhướn, “Y còn kém xa lắm.”
Chu Huyền Lan không tỏ ý kiến, Đế Vân Vũ nhìn vào mắt hắn, nhàn nhạt nói: “Các Yêu Vương địa vị ngang nhau, Yêu giới bình thản ổn định. Ngươi bắt đầu xuống tay từ Văn Nhân Tần, thu tướng lãnh vào trong túi, dã tâm không nhỏ, chính là muốn thống nhất Yêu giới?”
Gió thổi có chút lớn, tứ phía trong rừng truyền đến tiếng cành lá đong đưa lả tả.
Chu Huyền Lan: “Không phải dã tâm. Ta cũng không có ý khơi mào tranh chấp, chỉ là không thể không làm xong.”
Đế Vân Vũ: “Vì sao?”
Chu Huyền Lan mở to đôi mắt đen nhánh, khóe môi gợi lên một độ cong, cười như không cười nói: “Đế Quân đứng ngoài tam giới, chưa từng vào đời, có lẽ cho rằng Tu Chân giới, Ma giới, Yêu giới, hiện giờ thế cục không có gì không ổn. Nhưng ta đang ở trong đó...... Ta không thích.”
Hắn thiếu niên ở Thanh Lăng Tông, đệ tử tiên môn hàng thật giá thật. Đối với tông môn, đối với Tu Chân giới, không có lòng giả trung thành. Chẳng qua sau khi bại lộ thân phận Yêu tộc, tất cả đều thay đổi.
Hắn chưa từng làm việc thương thiên hại lí, chỉ vì thân phận Yêu tộc liền phải chịu người tru sát, buộc hắn không thể không rời khỏi Tu Chân giới. Tới Yêu giới rồi, lại thấy tu sĩ ở Yêu giới bại lộ thân phận, bị giết chết không tha, xương cốt không còn.
Hai giới đều quá mức cực đoan, Chu Huyền Lan không thích.
Hắn không hy vọng khi Thẩm Lưu Hưởng ở Yêu giới, phải trốn trốn tránh tránh, tìm mọi cách che giấu tung tích. Cũng không hy vọng sau này Thẩm Lưu Hưởng về Tu Chân giới, hắn không thể bồi ở bên bước vào trong đó.
Cho nên hắn muốn bắt đầu từ Yêu giới, thay đổi cục diện hiện tại.
Đế Vân Vũ bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi muốn xác nhập tam giới?”
Đế Vân Vũ chưa bao giờ từng có loại suy nghĩ này, cho dù có tu vi vô thượng, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của tam giới, chỉ làm nơi này thuận theo thiên mệnh. Ngoài mấy trăm năm trước bất đắc dĩ ra tay, hàng phục ma thú.
Hắn nhìn ra nhất cử nhất động của Chu Huyền Lan tràn ngập dã tâm bừng bừng. Nhưng chưa từng nghĩ đối phương là có tâm tư này.
Trong lúc nhất thời, ngoài ý muốn nổi lên rất nhiều hứng thú.
Hắn sờ sờ cằm, trầm tư hồi lâu, lời bình nói: “Rất khó. Ngươi còn là rồng nhỏ, còn quá non, tu vi quá thấp. Người có tu vi đứng trên ngươi ở tam giới, một bàn tay ta đếm không hết.”
Chu Huyền Lan sửng sốt: “Là rồng thành niên.”
Đế Vân Vũ: “Phải không?”
Chu Huyền Lan kiên định gật gật đầu, cường điệu nói: “Là rồng thành niên.”
Ký ức tuổi nhỏ của hắn đã mất đi một chút, mơ màng hồ đồ tới Thanh Lăng Tông. Nhưng mấy năm gần đây, ký ức đợi trong trứng rồng dần dần thức tỉnh, theo niên đại, đã là rồng thành niên.
Đế Vân Vũ đối với chuyện hắn lớn hay chưa cũng không để ý, trọng điểm của lời nói lúc trước nằm ở nửa đoạn sau. Nhưng thấy Chu Huyền Lan rất nghiêm túc, ý đồ giải thích với hắn, vì thế gật đầu một cái, dứt khoát nói: “Ta biết rồi.”
Chu Huyền Lan nuốt lời muốn nói vào.
Đế Vân Vũ cho rằng như thế cũng thôi, nhưng nếu nói cho sư tôn, thật sự cho rằng hắn còn là rồng nhỏ, chẳng phải......
“Cái này trả cho ngươi,” Đế Vân Vũ mở tay ra, ngón tay thon dài cầm một tờ giấy trắng.
Chu Huyền Lan biến sắc, nhận lấy thứ Thẩm Lưu Hưởng viết ở Giam Cầm Thất, ngón tay mở ra, tầm mắt dừng trên một hàng tranh chữ, môi mỏng câu lên, lăn qua lộn lại nhìn hồi lâu.
Hắn gấp trang giấy lại, cẩn thận cất vào vạt áo, lại nói: “Còn một chuyện, muốn nhờ Đế Quân.”
Đế Vân Vũ: “Chuyện gì?”
Chu Huyền Lan thả Nguyên Anh ra.
***
Tàng Thư Các, Thẩm Lưu Hưởng ôm mấy quyển sách, lật xem thật kỹ, người nọ bên cạnh thỉnh thoảng lại chạm vào y một chút.
“Ồ, thì ra Tố Bạch Triệt là Trưởng lão của Thanh Lăng Tông. Khó trách các ngươi đều biết.”
“Ai? Vì sao ngươi muốn bắt nạt hắn?”
“Phụt, vậy mà ngươi lại ghen ghét hắn được Diệp Băng Nhiên thích, ha ha ha......”
Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, cảm thấy mình đúng là thằng ngốc, mới có thể ngồi ở đây nghe Từ Tinh Thần cười nhạo.
Từ Tinh Thần tiếp tục lật chuyện gạo xưa thóc cũ, “Ngươi thích Diệp Băng Nhiên, vậy mà hắn lại không thích ngươi?”
Hắn ngừng lại, nghĩ trăm lần cũng không ra: “Vì sao?”
Thẩm Lưu Hưởng nghiêng mắt: “Ta không phải linh thạch người gặp người thích.”
Từ Tinh Thần: “Nhưng ta cảm thấy......”
Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm, xoay khuôn mặt đang hướng y quay lại, “Không phải ngươi muốn hiểu biết về Tố Bạch Triệt sao? Nhìn chằm chằm mấy chuyện xấu của ta làm gì, tiếp tục đọc đi.”
Tầm mắt Từ Tinh Thần một lần nữa dừng trên quyển sách, không bao lâu, lại nhíu mày.
Càng nghĩ càng không thích hợp, biểu tình của hắn dần dần nghiêm túc, khép quyển sách lại, đánh gãy tiến trình đọc sách của Thẩm Lưu Hưởng.
Đối thượng với ánh mắt nghi hoặc, hắn nghiêm túc nói: “Tố Bạch Triệt này có vấn đề.”
Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ, đương nhiên, vạn người mê duy nhất do nguyên tác chỉ định. Nhìn biểu tình của Từ Tinh Thần, chẳng lẽ nhạy bén phát hiện ra cái gì.
“Ngươi nói tỉ mỉ.”
Từ Tinh Thần ra dáng ra hình phân tích: “Ngươi nghe ta nói. Trên Tam Sinh Thạch, tình duyên của ngươi là Diệp Băng Nhiên, ngươi cũng thích hắn. Nhưng......”
Thẩm Lưu Hưởng: “Không phải ta, là ta ngay lúc đó.”
Từ Tinh Thần trừng mắt liếc y một cái, không tranh luận phương diện này với y, tiếp tục nói: “Tóm lại, tình duyên của ngươi, Diệp Băng Nhiên, không thích ngươi, lại thích Tố Bạch Triệt. Nói không chừng tình duyên của hắn cũng là Tố Bạch Triệt. Nếu thật là như vậy.”
“Tình duyên của ngươi Diệp Băng Nhiên, người ngươi thích Chu Huyền Lan,” Từ Tinh Thần chỉ chỉ chính mình, nghiêm túc nói: “Còn có đệ đệ cùng cha khác mẹ, tình duyên đều là Tố Bạch Triệt. Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Thẩm Lưu Hưởng chống cằm, chờ mong nói: “Nghe cao kiến của ngươi?”
Từ Tinh Thần vỗ quyển sách lên bàn một cái: “Đương nhiên là bát tự của hắn vơi ngươi không hợp!”
Thẩm Lưu Hưởng: “Hả?”
Một phen phân tích như mãnh hổ, kết luận lại thế này.
“Hắn với mạng ngươi phạm hướng,” Từ Tinh Thần dặn dò nói: “Về sau ngươi phải cẩn thận hắn.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ồ! Được!”
Từ Tinh Thần thấy y ngoài miệng đáp ứng, biểu tình trên mặt lại không cho là đúng, hận rèn sắt không thành thép, hầm hừ muốn đi.
Thẩm Lưu Hưởng vội vàng giữ chặt hắn, cầm lấy quyển sách trên mặt bàn, nhảy ra một bức họa Tố Bạch Triệt.
Mỹ nhân trong tranh mặc một bộ bạch y, khuôn mặt tú mỹ trắng nõn, trông rất đẹp mắt.
Y đưa tới trước mắt Từ Tinh Thần: “Nhìn xem, thích như vậy không?” Trong nguyên tác nhất kiến chung tình, lúc này tuy không phải người thật ở đây, nhưng căn cứ bức họa cũng có thể nhìn ra một chút.
Từ Tinh Thần nhăn chặt mày, một bên đẩy ra, một bên lui bước ra sau, ngữ khí đông cứng.
“Bỏ ra.”
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn tránh như rắn rết. Không chỉ có không biểu hiện ra một chút thích ý, còn lộ ra một chút ghét bỏ, tâm sinh nghi hoặc: “Ngươi sao vậy?”
Không thích cũng không đến mức nhìn một cái liền chán ghét chứ?
Từ Tinh Thần hừ một tiếng: “Dù sao ta không thích, về sau cũng sẽ không thích.”
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Chắc chắn như thế? Vì sao?”
Từ Tinh Thần liếc mắt nhìn y, dẩu miệng nói: “Nếu về sau đúng như trên Tam Sinh Thạch khắc. Thì tình duyên của ta, Chu Huyền Lan, Diệp Băng Nhiên đều là hắn. Mọi người đều thích Tố Bạch Triệt. Vậy thì không còn ai thích ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một chút.
Từ Tinh Thần hừ hừ, tay chắp phía sau, một bộ tựa như chúa cứu thế, cao cao tại thượng tuyên bố.
“Vậy đến lúc đó, ta liền cố mà làm, kiên trì thích ngươi cho khỏe.”
“Chu Huyền Lan với Diệp Băng Nhiên ta không quản được. Nhưng bất kể thời điểm nào, ta tất nhiên sẽ hướng về ngươi,”
Từ Tinh Thần nâng tay, theo thứ tự vươn ngón cái, ngón trỏ với ngón giữa, “Bây giờ trên đời này, Đế phụ, Tinh Liên, miễn cưỡng đem ngươi gia nhập...... Là quan trọng nhất.”
Thẩm Lưu Hưởng ngây người tại chỗ một lúc lâu, Từ Tinh Thần nói xong, ngước mắt nhìn y.
Một cái nhìn này, sợ tới mức luống cuống tay chân, “Ngươi đỏ mắt cái gì? Đừng khóc a. Ta lại không khi dễ ngươi!”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt: “Đỏ sao?”
Từ Tinh Thần gật đầu, Thẩm Lưu Hưởng nhẹ sách một tiếng: “Nhất định là vì ngươi đem ta xếp hạng ba, nên có chút thương tâm.”
Từ Tinh Thần nghẹn họng, cúi đầu xem xét ngón tay, rối rắm vị trí của y, chờ rối rắm xong, vừa ngẩng đầu, “Vậy ta đem ngươi......”
Chưa nói xong, đã phát hiện người đứng trước mặt đã không thấy bóng dáng.
Từ Tinh Thần: “......”
Đá đi, vị trí thứ ba cũng không có!
Thẩm Lưu Hưởng ôm mấy quyển sách, lúc ra khỏi Tàng Thư Các quay đầu lại nhìn, khóe môi hơi câu. Nhớ tới chính sự, bước nhanh đuổi tới hồ nước của Lão Cưu.
Một con rùa vàng từ bờ bên kia bơi tới, Thẩm Lưu Hưởng đứng ở bờ hồ, nắm mấy con cá khô nhỏ đút cho hắn, hàn huyên hai câu, nói thẳng: “Ta có việc hỏi ngươi.”
Lão Cưu sống lâu, vẫn luôn ở Thần Kỳ Sơn, nghe nói nhìn Đế Vân Vũ lớn lên.
Lão Cưu thong thả ung dung nhai cá khô: “Nói đi.”
Thẩm Lưu Hưởng quét mắt bốn phía, thấp giọng nói: “Đế phụ đạt phi thăng cảnh vào lúc nào? Ngươi có biết không?”
Lão Cưu suy nghĩ nửa ngày, nói: “Cập quan.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Một khi đã như vậy, vì sao lúc ấy Người không phi thăng?”
Lão cưu: “Thất bại.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!” Y đã nghĩ tới Đế Vân Vũ gặp phải điểm mấu chốt trong tu vi.
Lão Cưu ngửa đầu ý bảo lại đút tiếp một con cá, tiếp tục nói: “Nhưng là hắn cố ý.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng giật một cái, “Cố ý?!”
Phi thăng thất bại nghĩa là hồn siêu phách tán dưới lôi kiếp, nào có người cố ý như thế?!
Lão Cưu chép chép miệng, gật gật đầu: “Thời cơ không tốt. Lúc ấy ta đều cho rằng hắn phải đi, không ngờ tứ đại ma thú đột nhiên giáng thế, một hồi hạo kiếp kinh thiên động địa, tam giới trăm họ lầm than. Nếu hắn đi rồi, còn ai có thể ngăn cản được?”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người: “Cho nên Người chống đỡ được mấy vạn đạo lôi kiếp phi thăng, còn sống, sau đó chạy đến ngăn cản ma thú tàn sát bừa bãi.”
Lão Cưu liếm liếm miệng, gật đầu: “Nhưng sau đấy hắn cũng mệt mỏi, cho nên chỉ giải quyết ba tên, đem Cùng Kỳ phong ấn, không giết.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Thao Thiết đâu?”
Nghe đồn phong ấn chính là Thao Thiết và Cùng Kỳ, vì sao lão cưu chỉ nói Cùng Kỳ? Đế Vân Vũ tìm nơi phong ấn, cũng chỉ tìm Cùng Kỳ, chẳng lẽ có ẩn tình gì?
Lão Cưu nghiêng đầu, cân nhắc một lát, nói: “Sau khi Đế Quân trở về, từng nói với ta, Thao Thiết không chết nhưng sắp chết, hắn đem nó đưa đến một nơi ẩn nấp. Ta hỏi vì sao không giết, lại che chở, Đế Quân nói: ‘có hai Thao Thiết con.’”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nổi lên sóng to gió lớn, vừa sửa sang lại suy nghĩ vừa nhặt cá khô đút cho Lão Cưu.
Một con lại một con đem lão cưu ăn no căng, ợ một cái, rung đùi đắc ý nói: “Không ăn nữa, không ăn nữa, đi đây.”
Bơi tới nửa đường, hắn đột nhiên quay đầu lại, hậu tri hậu giác nói: “Hình như ta không nên nói mấy thứ này. Ngươi làm ta quên mất, quên mất, chớ có nói cho Đế Quân.”
Lão Cưu biến mất tung tích, Thẩm Lưu Hưởng vẫn ngốc bên bờ hồ, đến tận khi phía sau truyền đến tiếng bước chân, nghe thấy một tiếng sư tôn, mới quay đầu lại.
“Ngươi...... Đế phụ?!”
Đế Vân Vũ đứng ở một bên, nghe thấy thanh âm kinh ngạc đến mức tận cùng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Thẩm Lưu Hưởng, lại xem xét cá khô trong tay y.
“Xảy ra chuyện gì? Không nhận ra ta sao?”
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: “Nhận ra! Nhận ra!”
Y nhìn Chu Huyền Lan chớp chớp mắt, Chu Huyền Lan ngầm hiểu, chậm rãi nói: “Đế Quân tới xem Nguyên Anh của sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng vừa vặn bị bắt được.
Y buông cá khô nhỏ, xoa xoa tay, nhắm mắt mở bàn tay ra. Lúc sau, lòng bàn tay có thêm một thứ.
Tiểu Nguyên Anh trắng nõn phúng phính, chớp đôi mắt sáng như tuyết, quét mắt bốn phía, tầm mắt dừng ở trên người Đế Vân Vũ thoạt nhìn xa lạ, hai má phồng lên.
Bỗng nhiên, hắn huýt sáo vui sướng.
Thẩm Lưu Hưởng, "......"
Y che lại miệng Nguyên Anh. Làm cái gì đấy?! Không muốn sống nữa sao?! Dám huýt sáo với Đế Quân, y cũng chỉ kéo kéo nhị hồ mà thôi!
Đế Vân Vũ nhìn chằm chằm Nguyên Anh, duỗi tay đẩy tay Thẩm Lưu Hưởng ra, tức khắc, tiếng huýt sáo vui sướng lại vang lên.
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Cũng may lúc này, Chu Huyền Lan thả Nguyên Anh ra, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng nhất thời thành thật, vội vàng thò lại gần, ôm cổ đối phương dán lên.
Đế Vân Vũ nhìn hai Nguyên Anh dính ở bên nhau, hơi híp mắt, mỗi tay một đứa, ấn đầu xuống.
Ánh sáng vàng nhàn nhạt bao phủ trên người Nguyên Anh. Một lát sau, Đế Vân Vũ thu tay, nghiêng mặt đi, nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng: “Nguyên Anh của ngươi có vấn đề khá lớn.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Đế phụ nhìn ra cái gì?”
Đế Vân Vũ vươn tay, ngón trỏ thon dài chạm lên trán tiểu Nguyên Anh.
Cái trán Thẩm Lưu Hưởng nhất thời bị bắn nhẹ, che che, nghe thấy Đế Vân Vũ nói: “Nguyên thần của ngươi chỉ có ba tuổi.”
Thẩm Lưu Hưởng: “???”
Nguyên Anh của y là tiểu ngốc tử?
Thẩm Lưu Hưởng không thể tưởng tượng mà nhìn qua, nhìn thấy tiểu Nguyên Anh tự nâng cánh tay như ngó sen ngọc lên, hai bàn tay nhỏ bắt lấy ngón trỏ Đế Vân Vũ, phóng tới bên miệng dùng sức cắn cắn.
Nỗ lực một lúc lâu, phát hiện không cắn được, bàn tay Đế Vân Vũ đến da cũng chưa rách, chỉ để lại một chút dấu răng nhợt nhạt bên trên.
Tiểu Nguyên Anh ngẩn ngơ, tựa hồ đã chịu đả kích trầm trọng, hai má tuyết trắng phồng lên, trong hốc mắt có chút nước mắt đảo quanh.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, bẹp miệng, ủy khuất sắp khóc.
Đế Vân Vũ thấy thế, không phiền không bực mà cười nhẹ một tiếng, ngón tay khớp xương rõ ràng để sát vào, nhẹ lướt qua hàng mi mảnh dài của Nguyên Anh, đem nước mắt trong suốt trên đó lau đi.
Tay kia xoa xoa đầu nhỏ, như dỗ dánh hắn, “Không khóc.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!”
Đây là Đế chủ đãi ngộ thằng con ngốc trong nhà sao……?
Rơi lệ......!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.