Ngọc Giản chậm chạp không truyền đến động tĩnh.
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: “Đừng không hé răng, ta biết ngươi nghe thấy.”
Ngọc Giản lập loè ánh sáng, giây lát bay ra một thanh âm trầm thấp dễ nghe, trấn an nói: “Sư tôn không cao hứng, liền phạt hắn, tùy ý phạt hắn, đệ tử không dám đánh trả.”
Chu Huyền Lan bên mép giường biểu tình cổ quái, môi mỏng khẽ nhếch, muốn nói lại thôi.
Thẩm Lưu Hưởng nheo hai tròng mắt, liếc mắt nhìn sương đỏ nhàn nhàn quanh thân hắn, bĩu môi một cái, “Trăng máu bảo vệ hắn, đánh không đau.”
Nếu đánh được, y nào cần ôm Ngọc Giản kêu gào.
Chu Huyền Lan: “Sư tôn tìm nơi nào không có ánh sáng chiếu đến.”
Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên hiểu được, đáy mắt lộ ra chút ý cười, “Ngươi bán phân thân của ngươi như vậy được sao?”
“Phân thân tùy sư tôn xử trí. Ta không ở, không biết. Sư tôn chớ có giận ta là được.”
Thanh âm từ Ngọc Giản truyền ra tràn ngập khắp phòng, phân thân Chu Huyền Lan nhăn chặt mày, mắt đen khôi phục như lúc ban đầu gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Giản, càng nghe ánh mắt càng sâu, ẩn ẩn lại có xu thế phiếm hồng.
Thẩm Lưu Hưởng vừa lòng gật gật đầu, thu Ngọc Giản, xuống giường nhặt quần áo lên mặc vào, buộc lại mái tóc đen dài, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Chu Huyền Lan rũ mắt, nghe thấy lạnh lẽo trong lời nói, ngẩn ngơ không làm gì sai lại ủy khuất.
...... Không phải hắn.
Bên ngoài đều bị trăng máu bao phủ, Thẩm Lưu Hưởng đẩy cửa ra, tìm một lúc lâu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-su-ton-xinh-dep-nhu-hoa/1483428/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.