Hơi thở hôi thối làm người buồn nôn, đi kèm mùi máu tươi nồng nặc cực điểm hung hăng ập tới. Dạ dày Thẩm Lưu Hưởng cuộn lên, khó khăn lắm mới nhịn được không phun ra. 
"Ngươi ôm nhầm người rồi!" 
Y lảo đảo lui bước, miễn cưỡng mới ổn định được thân hình, một bàn tay bắt lấy y phục bên hông Tố Bạch Triệt, muốn kéo người ra. 
Hai đại nam phụ, một đại chính cung đang ở đây đấy. 
Ôm y làm chi?! 
Bàn tay vươn ra của Diệp Băng Nhiên cứng đờ giữa không trung, nhìn Tố Bạch Triệt ôm chặt lấy Thẩm Lưu Hưởng. Nhất thời trong lòng bùng lên đủ loại tư vị. 
Rõ ràng hắn đang ở đây, lại hướng đến người khác cầu cứu. 
Huống chi, người nọ còn là Thẩm Lưu Hưởng, chẳng lẽ trong lòng Tố Bạch Triệt, đến người này hắn cũng không bằng sao? 
Lăng Dạ hơi nhướn mày, trên mặt lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. 
Ngày xưa thường xuyên bị sư đệ khi dễ, giờ lại hướng sư đệ cầu cứu, chẳng lẽ là nhìn mặt chọn người? 
Lăng Dạ mỉm cười, thu tay. 
Thẩm Lưu Hưởng bị ôm đến gắt gao, không lay ra được, đang mặt ủ mày ê, một bàn tay bên cạnh liền duỗi tới, bắt lấy cánh tay Tố Bạch Triệt lôi ra. 
"Buông ra." Chu Huyền Lan lạnh mặt. 
Lúc kéo ra là lúc hắn phát hiện ý chống cự của Tố Bạch Triệt dần nặng hơn, hiển nhiên không phải phản ứng người hôn mê nên có, vì thế xuống tay càng thêm dùng sức, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương bị bóp vỡ. 
Thẩm Lưu Hưởng thấy đồ đệ trầm mặt, trong lòng như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-su-ton-xinh-dep-nhu-hoa/1483397/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.