Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, nhìn về phía thân ảnh mảnh khảnh nằm trên mặt đất.
Tóc đen rũ tung, một đôi mắt như hồ thu hung hăng trừng y, lộ ra ảo não kèm tức muốn hộc máu.
Tố Bạch Triệt có một bộ túi da rất tốt, cho dù vô tình, nóng giận như thế cũng như đang hờn dỗi. Nếu lại rơi chút nước mắt, đổi thành một người khác thương hương tiếc ngọc nói không chừng đã mềm lòng buông tha.
Thẩm Lưu Hưởng nói: "Vì sao động thủ với ta?"
Nếu không để lại hậu chiêu, thật sự đã để Tố Bạch Triệt thực hiện được.
Tố Bạch Triệt sắc mặt không tốt: "Xuống tay với kẻ địch rất kỳ quái sao?"
Gã không nhân lúc còn sớm tính toán cho bản thân, ai sẽ đến cứu gã? Tuy rằng Đồng Khê không còn, nhưng sổ nợ rối mù gì cũng đều ghi trên đầu gã, một đám người bên ngoài đối với gã như hổ rình mồi.
Mấy kẻ cầm đầu Chu Huyền Lan, Lăng Dạ với Từ Tinh Thần lại không phải hạng người lương thiện gì. Đạo lý nhổ cỏ tận gốc không thể không hiểu, làm sao buông tha gã được? Nam Diệu Quyền muốn đoạt lại thân thể của đệ đệ hắn, chỉ sợ gã vừa thò đầu ra một cái, liền gấp không chờ nổi khiến gã thần hồn câu diệt.
Người duy nhất có khả năng buông tha gã, chính là Diệp Băng Nhiên.
Người này bắt đầu đã thể hiện dáng vẻ áy náy, đại khái cảm thấy tự mình nhận lầm người, bây giờ lại không bao giờ thích gã nữa, thấy đổi sắc mặt như vậy quá mức lạnh lùng, cho nên thấy có lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-su-ton-dep-nhu-hoa/4288887/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.