Thẩm Lưu Hưởng không biết đã ở trên giường bao lâu, chỉ nhớ mơ hồ thấy ánh sáng từ cửa sổ chui vào trong nhà qua màn giường, sáng tối biến hóa, ngày đêm luân phiên rất nhiều lần.
Trong lúc chỉ chống đỡ bằng một viên đan dược, tác dụng của đan dược qua đi, bụng liền bắt đầu thầm thì khóc thút thít.
Y nghĩ phải ăn được ba bát lớn, nhưng vì bỏ thêm linh thảo, một bát cháo nhỏ vào miệng đã no rồi, đành phải thôi. Y ủ rũ chưa tiêu, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “Đây là nơi nào?”
Chu Huyền Lan pha ly trà, không nhanh không chậm nói: “Thương Tuyết Cư.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, khóe miệng cong lên: “Đây là nơi trước kia ngươi nói, đều nhớ ra rồi sao?”
Chu Huyền Lan đưa chén trà cho y, đối thượng biểu tình vui sướng, chậm rãi nói: “Một chút.”
Nếu có thể nhớ lại, tất cả ký ức sớm hay muộn cũng sẽ trở về, Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở: “Vật đợi lát nữa, ta sẽ dạo Thương Tuyết Cư một vòng.”
Chu Huyền Lan: “Sư tôn có thể tùy ý đi lại bên trong.”
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, nhấp ngụm trà, đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Nơi này hơn phân nửa là ở Bát Hoang, Chu Huyền Lan dẫn y tới nơi này làm gì? Không ở Huyền Yêu Cung, Từ Tinh Thần còn có thể tìm được y sao......? Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nhảy một cái, rũ mắt uống trà, bên ngoài bất động thanh sắc. Uống xong lại nằm xuống giường, ngáp một cái nói sẽ ngủ tiếp.
Chu Huyền Lan thấy thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-su-ton-dep-nhu-hoa/4288879/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.