Giang Nhan cảm thấy để hai đứa nhỏ hỗ trợ mình có chút ngược đãi trẻ con, cho nên không thoải mái để hai người đi trước thăm dò đường đi, Yến Phong không yên tâm lưu lại một người bên hắn, liền chính mình hướng về phía trước đi.
Đồ Lâm Lâm một mình vừa đi vừa đỡ Giang Nhan chậm rãi, Giang Nhan cố hết sức chống đỡ thân thể, sợ sẽ đè bẹp thân thể nhỏ bé của Đồ Lâm Lâm. Hắn nguyên lai không phải nguyên chủ, đứa nhỏ như vậy lớn lên, như thế nào có thể nói mắng là mắng muốn đánh là đánh như vậy?!
Đối với một khuôn mặt đáng yêu như vậy! Cũng thực sự hạ thủ cho được!
"Khụ!" Giang Nhan muốn hắng giọng, nhưng không ngờ lại phun ra một ngụm máu, cả người choáng váng. Này rốt cuộc là thương thế có bao nhiêu nặng?!
Lâm Lâm hiển nhiên bị dọa sợ rồi: "Sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!"
Giang Nhan lắc đầu: "Không sao, là ứ huyết, nhổ ra là khá hơn rồi, ngươi không cần đỡ ta, trên người của ngươi cũng có thương tích."
Chợt nhớ ra, là Giang Nhan trong cuốn tiểu thuyết này, hắn nên có túi trữ vật hay gì đó?! Tốt xấu gì hắn cũng là đại đệ tử của Giang gia, nên trên người luôn phải có linh dược đúng không?!
Nửa ngày cũng không tìm được, Giang Nhan rốt cuộc làm một tên pháo hôi, pháp khí trên người cũng không có miêu tả chi tiết trong văn, hắn thở dài, Giang gia cũng có tiền đi, tại sao người đệ tử này lại nghèo như vậy? Thậm chí không có một túi vật trữ!!!
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-quan-toi-su-phu-so-mao/261266/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.