Ma men hài lòng, dang tay ôm lấy eo Diệp Minh Sương.
"Cảm ơn!"
Diệp Minh Sương: "Không có gì."
Hắn đặt Giản Ninh vào bồn tắm, để anh tự vẫy vùng tắm rửa, rồi lau khô người cho anh, bế anh lên đặt lên giường.
Giản Ninh vui vẻ.
Tự chui vào chăn, lăn một vòng, cuộn tròn người lại ngủ say.
Diệp Minh Sương nhìn anh, bất lực mỉm cười.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán chàng trai.
"Ninh Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi, ở đây."
"Chúng ta sẽ lại bên nhau, tin ta."
Ở học viện.
Đã tan học, hai đứa nhỏ Diệp Liễm và Tống Thanh Loan cùng nhau ăn cơm xong, tay nắm tay đi về.
Vì chuyện xảy ra lúc ấy, cả hai ai cũng buồn.
Tống Thanh Loan cảm thấy mình vô dụng, không bảo vệ được tiểu sư đệ.
Diệp Liễm thì lo lắng cho sư phụ và tiểu sư thúc.
Sư phụ xuất quan rồi.
Có phải bé sắp phải xa tiểu sư thúc rồi không?
Nhưng bé không muốn xa tiểu sư thúc.
Bé con cau mày không vui.
Dù sư phụ thật sự rất giỏi, nhưng bé vẫn thích tiểu sư thúc hơn.
Cả hai im lặng suốt quãng đường, trở về phòng ngủ, rửa mặt rồi nằm chung một giường.
Cuối cùng Diệp Liễm cũng nhỏ giọng hỏi, "Sư huynh, tiểu sư thúc sẽ không sao chứ?"
"Sẽ không đâu," Tống Thanh Loan nói, "Đệ yên tâm, cha đã nói, 'tam sư huynh rất lợi hại, huynh ấy sẽ bảo vệ tiểu sư thúc.'"
Diệp Liễm lo lắng gật đầu.
Hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, Giản Ninh tỉnh dậy.
Tinh thần sảng khoái, không hề có cảm giác khó chịu khi say rượu.
Vậy mà anh lại say rượu hoa quế.
Giản Ninh cảm thấy hơi xấu hổ, rồi anh cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi say rượu tối qua.
Hình như anh đã quấn lấy Diệp Minh Sương, bắt người ta tắm cho anh, rồi người ta tốt bụng ném anh vào bồn tắm.
Rồi, rồi Giản Ninh không còn nhớ gì nữa.
Anh theo bản năng sờ soạng cơ thể mình, không làm gì kỳ quặc chứ?
Không sao, không sao.
Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Anh mặc quần áo xong, xuống giường.
Không ngờ Diệp Minh Sương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Quẩy và sữa đậu nành, có cả nước trái cây.
Đúng là người đàn ông tốt.
Nhưng mà, anh phải chịu đựng cám dỗ.
Giản Ninh nhìn thẳng về phía trước, "Tôi, tôi phải đi thăm Liễm."
Hôm qua sốc quá nên quên mất bé con, sáng nay tỉnh dậy mới nhớ ra.
Không biết tối qua bé con có lo lắng lén khóc không.
Giản Ninh nói đi là đi.
Rồi anh bị một bàn tay to lớn ấm áp kéo lại, "Ninh Ninh ăn sáng đã, ăn xong chúng ta đi chung."
Giản Ninh nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn sáng hợp khẩu vị, quay mặt đi, "Tôi không ăn sáng, tôi đi trước."
"Nhưng những thứ này đều làm riêng cho em, nếu em không ăn, sẽ bị lãng phí mất." Diệp Minh Sương thở dài, "Ninh Ninh, em không ăn thì ta chỉ có thể đổ đi, em nỡ sao?"
Đương nhiên Giản Ninh không nỡ.
Nhưng mà, nhưng mà...
Nhưng mà, hắn vốn là đạo lữ của cơ thể này, có trách nhiệm nuôi sống cơ thể này, chẳng phải là chuyện nên làm sao?
Giản Ninh bặm môi, một lần nữa thỏa hiệp.
Diệp Minh Sương cười mà không nói, im lặng nhìn Giản Ninh.
Rồi hắn bị Giản Ninh phát hiện mình nhìn trộm, Giản Ninh tức giận hỏi: "Diệp Minh Sương, có phải anh đang cười nhạo tôi không?"
Diệp Minh Sương lắc đầu.
"Ninh Ninh, em vẫn đáng yêu như trước."
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh chọn cách im lặng, không nói nữa, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn xong, Diệp Minh Sương vẫn đứng dậy chủ động dọn dẹp bát đũa.
Giản Ninh chuồn đi trước, đi nhìn lén bé con.
Trong lớp, phu tử đã bắt đầu dạy, Giản Ninh dựa vào cây quế bên ngoài, chờ bọn nhỏ nghỉ giải lao.
Một lát sau, anh phát hiện phía sau mình đột nhiên xuất hiện một vật khổng lồ.
Giản Ninh quay đầu.
Diệp Minh Sương đang đứng trên cành cây phía sau anh.
Trở lại lớp học, Tống Thanh Loan ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Liễm, đệ lại đi tìm tiểu sư thúc à?"
Diệp Liễm gật đầu.
"Ghen tị với đệ thật đấy!" Tống Thanh Loan nhỏ giọng nói, "Ngày nào tiểu sư thúc cũng đến thăm đệ, không giống cha ta, chưa một lần đến thăm ta."
Diệp Liễm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mãn nguyện, "Tiểu sư thúc rất tốt."
Bé quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng vừa lúc Giản Ninh nhìn đứa nhỏ trong lớp.
Anh nhẹ nhàng vẫy tay với bé con, Diệp Liễm cũng giơ tay nhỏ vẫy vẫy.
Phu tử bước vào, bé nhanh chóng hạ tay xuống giấu vào bàn, nhìn tiểu sư thúc lần cuối.
Tiểu sư thúc và sư phụ cùng nhau rời đi.
Hai người trở về Lạc Hà phong, Giản Ninh sốt ruột hỏi, "Diệp Minh Sương, sư huynh, anh nói thật chứ, sừng rồng của đứa nhỏ thật sự tìm lại được?"
Diệp Minh Sương gật đầu, "Được."
"Sừng của đứa nhỏ không phải bẩm sinh, mà bị gãy, đương nhiên có thể tìm lại được."
Hắn nói, "Ta không nắm chắc phương hướng, chúng ta có thể đi thử."
Giản Ninh gật đầu.
Anh đột nhiên nhận ra, vậy trong nửa tháng tới, chẳng phải anh sẽ phải ở chung sớm chiều với Diệp Minh Sương sao?
Hơi đáng sợ.
Nhưng giúp bé con tìm lại sừng rồng quan trọng hơn.
Giản Ninh thăm dò hỏi, "Vậy khi nào chúng ta xuất phát?"
"Nghe Ninh Ninh, ta lúc nào cũng được." Giọng Diệp Minh Sương dịu dàng, dường như có thể bao dung tất cả.
Giản Ninh trợn mắt.
Tên kiếm tu lạnh lùng này, sao lại biết ăn nói thế? Không phải nói kiếm tu đều như khúc gỗ ư?
Giản Ninh nhỏ giọng nói, "Tất nhiên càng sớm càng tốt, vì đứa nhỏ chỉ có một sừng, nên không muốn để lộ sừng ra."
"Được, vậy hôm nay chúng ta xuất phát nhé?" Diệp Minh Sương hỏi.
Giản Ninh gật đầu, "Được."
Dù sao anh cũng không có gì để thu dọn.
Đồ đạc của tu sĩ thường để ở không gian trữ vật, rất tiện.
Hai người nói đi là đi, ngay chiều hôm đó đã lên đường, ngồi trên kiếm của Diệp Minh Sương, trong nháy mắt bay vạn dặm.
Đi một buổi chiều, đêm khuya thanh vắng, Diệp Minh Sương đưa Giản Ninh dừng lại nghỉ ngơi trên một ngọn núi.
Hắn lấy ra một căn nhà từ trong không gian, bảo Giản Ninh chọn một phòng nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.
Giản Ninh sững sờ.
Anh nằm mơ cũng không ngờ, lại có tu sĩ để một căn nhà trong không gian trữ vật.
Giản Ninh nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được tò mò hỏi, "Diệp Minh Sương, sao anh lại mang theo một căn nhà?"
Diệp Minh Sương cười cười, "Để Ninh Ninh ở."
Giản Ninh: "..."
Người này đúng là không lúc nào không nói lời âu yếm, quyến rũ người khác.
Lúc đầu Giản Ninh mặt đỏ tai hồng, đến giờ đã tê liệt.
Dù sao cũng không thể từ chối sự tốt đẹp của đối phương, vậy thì cứ nhận đi.
Giản Ninh lên lầu, tùy tiện chọn một căn phòng, bước vào mở cửa sổ, nằm trên chiếc giường quý phi, đọc cuốn thoại bản mang theo bên mình để giết thời gian.
Thế giới tu chân rất nhàm chán, mấy cuốn thoại bản này là niềm vui cuối cùng của một người hiện đại.
Câu chuyện về hồ ly và người phàm cuối cùng cũng kết thúc.
Hóa ra người phàm không phải là con người phiền phức, mà là thần tiên hạ phàm lịch kiếp, sau khi tan thành tro bụi trong hồ nước, người phàm trở về trời.
Cuối cùng y cũng nhớ lại kiếp trước của mình và hồ ly, rồi không tiếc dùng mấy trăm năm. Từng chút tìm lại hồn phách của tiểu hồ ly, ghép chúng lại với nhau.
Cuối cùng hai người cũng hạnh phúc bên nhau.
Câu chuyện về tình yêu đôi lứa rất cảm động.
Giản Ninh cất cuốn thoại bản đã đọc xong, buồn chán đi xuống lầu, tìm sinh vật sống duy nhất còn lại trong căn nhà này - người sống - Diệp Minh Sương.
Diệp Minh Sương đang nấu ăn.
Giản Ninh dựa vào cửa nhìn động tác của hắn, thành thạo, thuần thục, trông như thể đã vào bếp từ lâu.
Diệp Minh Sương à Diệp Minh Sương, không ngờ anh lại là tu sĩ như vậy.
Giản Ninh nhìn hắn.
Diệp Minh Sương quay đầu lại, cười nói, "Ninh Ninh đang nhìn gì vậy?"
Giản Ninh: "Không có gì, không có gì cả."
Anh sẽ không thừa nhận, mình nhìn Diệp Minh Sương thái rau, nhìn đến ngẩn người.
Nhưng người đàn ông này đúng thật có chút nhan sắc.
Nếu như trước kia mình thích anh ta, cũng là điều dễ hiểu.
Mỗi món Diệp Minh Sương nấu đều rất hợp khẩu vị của Giản Ninh, như kiểu hắn sống trong dạ dày của mình.
Giản Ninh thầm lẩm bẩm phàn nàn.
Ăn xong, hai người lên lầu nghỉ ngơi, sáng hôm sau thức dậy tiếp tục lên đường.
Đỉnh Tây Hải là một sa mạc rộng lớn, giữa sa mạc có một ốc đảo, nơi bé con được sinh ra.
Diệp Minh Sương cúi đầu, nhìn bàn tay trắng nõn đang ôm lấy eo mình.
Không biết khi trở về đỉnh Tây Hải, Ninh Ninh có nhớ ra điều gì không.
Nếu em ấy biết, Liễm là đứa con do em ấy sinh ra, sẽ phản ứng thế nào?
Những chuyện cũ này, đều là những chuyện đã xảy ra ở kiếp này, lẽ ra em ấy cũng giống như mình, nhưng em ấy đã quên hết rồi.
Mà, giờ khắc này, hắn chỉ còn một bước nữa sẽ phi thăng, linh lực trong thức hải mạnh mẽ, những ký ức thuộc về hắn, không thể nào bị che giấu nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]