Hai người về phòng, Giản Ninh cởi hết quần áo rách rưới trên người Diệp Liễm ra, mới thấy trên tấm lưng gầy yếu của bé con có rất nhiều vết thương nhỏ, như bị sét đánh trúng.
Giản Ninh chạm nhẹ vào một vết thương khá nặng.
Bé con đau đến mức kêu lên một tiếng, cơ thể nhỏ bé khẽ run, cắn chặt môi, không phát ra tiếng.
Giản Ninh rất đau lòng: "Còn nói không đau?"
"Không nói thật với tiểu sư thúc được à?"
Diệp Liễm cười rạng rỡ, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên, vẫn cố chấp nói: "Không đau."
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh hỏi, "A Liễm, bọn mình ngâm người trong nước linh tuyền một lát nhé?"
Nước linh tuyền trong vắt, ấm áp, có tác dụng chữa bệnh.
Diệp Liễm gật đầu, "Cảm ơn tiểu sư thúc."
Giản Ninh quay người rời đi, khi anh mang nước linh tuyền trở lại, đứa nhỏ đang ngồi trên giường, gật đầu như gà mổ thóc.
Đáng yêu không chịu được.
"A Liễm?" Giản Ninh khẽ gọi.
Vừa dứt lời, bé con lập tức mở mắt.
"Tiểu sư thúc!"
Tiểu sư thúc nhẹ nhàng đặt bé vào thùng gỗ.
Trong nháy mắt, cơn đau trên người giảm đi không ít, những vết thương nhỏ li ti như được thứ gì đó vuốt ve, nhanh chóng có dấu hiệu lành lại.
Diệp Liễm ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Cảm ơn tiểu sư thúc!"
"Cảm ơn gì chứ!" Giản Ninh xoa đầu bé con.
Diệp Liễm ngoan ngoãn ngâm mình trong nước một lúc, rồi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn tiểu sư thúc, hỏi: "Tiểu sư thúc, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có một nhân vật tài giỏi nào đó đang vượt qua thiên kiếp không ạ?"
"Đúng vậy."
Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, "A Liễm đoán xem là ai?"
"Không cần khách sáo," Giản Ninh hỏi, "Thanh Loan, con đã đi học chưa?"
Tống Thanh Loan gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Nó cất giọng sữa non nớt nói: "Chưa ạ, tháng sau con vào học."
"Tiểu sư thúc, khi nào A Liễm đệ đệ vào học ạ, bọn con có thể đi học cùng nhau không?"
Giản Ninh mỉm cười, "Trùng hợp ghê, A Liễm cũng vào học tháng sau." Anh tiếp tục nói, "Thanh Loan, con có sẵn lòng giúp tiểu sư thúc chăm sóc A Liễm không?"
"A Liễm còn nhỏ quá, vào học chắc chắn sẽ sợ, Thanh Loan có đồng ý chăm sóc đệ đệ không?"
Tống Thanh Loan lập tức gật đầu, "Con đồng ý."
Nó vỗ ngực nhỏ của mình: "Tiểu sư thúc yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A Liễm đệ đệ."
Anh nhìn nhóc con hoạt bát trước mặt, bé con nhà anh lại có tính cách nhút nhát, hướng nội, Giản Ninh lo lắng sau khi vào học sẽ có người bắt nạt bé, nếu có một đứa nhỏ khác làm bạn, bé sẽ không cô đơn nữa.
Giản Ninh yên tâm.
Anh cầm một cái bánh nhỏ đã làm xong, "Thanh Loan, lại đây, nếm thử có ngon không."
"Cảm ơn tiểu sư thúc."
Tống Thanh Loan vui vẻ đưa tay nhận lấy cái bánh, bánh quế hoa hình hoa quế xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay nó.
Tống Thanh Loan đưa cái bánh nhỏ lên mũi, ngửi ngửi, ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng.
"Tiểu sư thúc yên tâm, dù không có bánh ngọt, con cũng sẽ chăm sóc tốt A Liễm đệ đệ." Mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, "Tiểu sư thúc, con thề, con sẽ luôn bảo vệ A Liễm."
Giản Ninh bất ngờ nhìn Tống Thanh Loan trước mặt, bé con nhà anh quá giỏi, thoáng cái đã có một fan boy rồi.
"Được, vậy ta thay A Liễm cảm ơn Thanh Loan," Giản Ninh nói.
Tống Thanh Loan đắm chìm trong niềm vui được chăm sóc đệ đệ mãi mãi, cảm thấy cái bánh trong tay cũng trở nên thơm ngon hơn.
Tống Thanh Loan ăn liền ba cái bánh, vẫn chưa thấy A Liễm đệ đệ, nó ghé vào cạnh bàn, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu sư thúc, khi nào A Liễm đệ đệ mới dậy ạ?"
Giản Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ mặt trời xem thời gian, cũng sắp rồi.
*Chức năng cơ bản của nó là theo dõi sự thay đổi vị trí của bóng đổ từ mặt trời.
Anh nói, "Sắp dậy rồi, nếu vẫn chưa dậy, Thanh Loan giúp tiểu sư thúc đi gọi A Liễm dậy nhé?"
Tống Thanh Loan gật đầu, vẻ mặt háo hức.
Giản Ninh cười nói, "Vậy bây giờ con đi gọi đi."
"Vâng ạ!"
Tống Thanh Loan lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Sau đó nó đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, rồi mới đẩy cửa, bước vào trong.
Tống Thanh Loan chạy một mạch đến sau tấm bình phong, mới thấy đệ đệ nằm ngoan trên giường.
Đệ ấy ngủ trông ngoan quá, trắng trẻo, mềm mại, giống như cái bánh quế hoa nó vừa ăn.
Tống Thanh Loan không nhịn được liếm môi.
Nó đi chân trần đến cạnh giường, chăm chú nhìn tiểu sư đệ đang ngủ, lúc sau mới nhỏ giọng gọi, "Tiểu sư đệ, dậy thôi!"
Diệp Liễm không nghe thấy một chữ nào, thậm chí còn thoải mái nhỏ giọng ngáy.
Tống Thanh Loan thở dài, gọi thêm một tiếng nữa, Diệp Liễm vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng nó không ngờ, tiểu sư đệ lại cảnh giác đến vậy.
Mới đẩy một cái, cổ tay nó đã bị nắm chặt.
Tống Thanh Loan phát hiện bị tiểu sư đệ nắm chặt, nó không có khả năng phản kháng.
Hóa ra sau khi Trúc Cơ lại mạnh như thế?
Tiểu sư đệ giỏi thật.
Trong lòng Tống Thanh Loan không khỏi tự hào thay Diệp Liễm.
Nhưng tiểu sư đệ nắm đau quá.
Nó vội vàng cầu xin: "Tiểu sư đệ, là ta, đau đau đau, ngươi nhẹ tay một tí, nhẹ một tí nhé?"
Diệp Liễm mở mắt ra, nhìn rõ người trước mặt, mới buông tay ra.
Bé ngồi dậy, giọng nói vừa ngủ dậy còn ngái ngủ: "Ngươi làm gì vậy?"
"Không có gì, không làm gì cả," Tống Thanh Loan lắc đầu, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị với tiểu sư đệ, khi nào nó mới lên Trúc Cơ đây?
Không được, phải cố gắng hơn, nếu không làm sao bảo vệ được tiểu sư đệ?
Tống Thanh Loan âm thầm nắm chặt nắm đấm nhỏ.
Nó giải thích: "Tiểu sư thúc bảo ta đến gọi đệ dậy."
Diệp Liễm nhìn nó, rõ ràng không tin.
"Thật mà, tiểu sư thúc đang làm bánh quế hoa ở nhà bếp, đệ mau dậy đi, chúng ta đi ăn."
Diệp Liễm nhìn nó một lúc, rồi mới chậm chạp gật đầu.
Bé nhỏ giọng nói: "Ngươi ra ngoài trước, ta mặc quần áo."
Tống Thanh Loan mở to mắt, "Tiểu sư đệ, để ta giúp đệ mặc."
Diệp Liễm: "..."
Vẻ mặt Diệp Liễm nghiêm túc: "Không cần."
Nói xong, bé ôm chăn, nhìn Tống Thanh Loan, đợi nó ra ngoài.
"Được rồi, vậy đệ mau mặc quần áo vào, ta ra ngoài đợi đệ." Tống Thanh Loan miễn cưỡng nói, nói xong, chậm rãi ra ngoài bình phong, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, đợi tiểu sư đệ ra ngoài.
Bé con tự mặc quần áo, bò xuống giường, rồi xỏ giày nhỏ.
"Đi thôi!"
"Được."
Diệp Liễm đi trước một bước, Tống Thanh Loan vui vẻ theo sau, hai người đi tìm Giản Ninh.
Đến nhà bếp ở sân sau.
Diệp Liễm nhanh chóng tăng tốc, chạy đến bên cạnh Giản Ninh, ôm lấy chân anh.
"Tiểu sư thúc!"
"A Liễm dậy rồi à? Có ngủ ngon không?" Giản Ninh ôn hòa hỏi.
Diệp Liễm gật đầu.
"Ngoan, đi uống cốc nước ấm, nếm thử bánh quế hoa do tiểu sư thúc làm có ngon không nhé?"
"Vâng ạ."
Bé con bám lấy Giản Ninh, mềm mại như một miếng bánh sữa, tự tìm nước ấm, bưng cốc nước lên, uống ừng ực một hơi rồi lại chạy về.
Giản Ninh đưa bánh quế hoa cho bé: "Nào, thử xem có ngon không."
Diệp Liễm cẩn thận nhận lấy bánh quế hoa, nhìn cái bánh nhỏ xinh, cắn nhẹ một cánh hoa.
Ngon quá.
Tống Thanh Loan đứng cạnh, ánh mắt trông mong nhìn cái bánh quế hoa trong tay bé.
Diệp Liễm trừng Tống Thanh Loan, Tống Thanh Loan còn tưởng tiểu sư đệ đang chào mình, vui vẻ cười toe toét.
Diệp Liễm càng tức hơn, dứt khoát quay lưng lại, chỉ để lại cho Tống Thanh Loan một cái bóng lưng nhỏ đang tức giận.
Tống Thanh Loan hoàn toàn không biết tiểu sư đệ đang giận.
Ăn xong bánh, nó vui vẻ chạy đến cạnh Diệp Liễm, "A Liễm đệ đệ, đệ giỏi quá, còn nhỏ như vậy đã Trúc Cơ rồi."
Giản Ninh ngồi trên cái ghế bên cạnh, thong thả phe phẩy quạt, nhìn hai đứa nhỏ tương tác.
Cũng không biết vì sao Diệp Liễm lại phồng má, không muốn để ý Tống Thanh Loan, nhưng nghe thấy đối phương khen mình, tai bé lại không nhịn được mà khẽ động đậy.
Giản Ninh thấy má bé đỏ lên.
Đứa nhỏ này cũng khá dễ xấu hổ.
Anh mỉm cười.
"A Liễm đệ đệ, đệ làm thế nào vậy? Có thể dạy ta không? Ta cũng muốn mau chóng lên Trúc Cơ."
Diệp Liễm nhìn kẻ phiền phức lắm lời này, miễn cưỡng trả lời: "Chỉ cần chăm chỉ tu luyện là được."
"Oa, tiểu sư đệ giỏi thật, đệ thấy ta cũng đang chăm chỉ tu luyện mà, nhưng ta vẫn không thể Trúc Cơ."
Diệp Liễm: "..."
Câu hỏi này bé cũng không biết nên trả lời ra sao.
"A Liễm đệ đệ, ta có một món quà muốn tặng đệ, đệ có thích không?" Nói rồi, nó lấy từ trong ngực ra một con dao găm nhỏ, đưa đến trước mặt Diệp Liễm.
Trên dao găm đính một viên đá quý màu xanh lam, trông rất đẹp.
Diệp Liễm nhìn viên đá quý, không có một con rồng nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của mấy thứ lấp lánh.
Bé cố gắng không để ánh mắt mình rơi vào viên đá quý đó, nhưng vẫn không nhịn được mà liên tục liếc nhìn.
"A Liễm, tặng đệ."
Tống Thanh Loan nhét dao găm vào tay Diệp Liễm, rồi thu tay về, để sau lưng.
Diệp Liễm cầm dao găm trong tay, sờ nhẹ viên đá quý trên đó, lúng túng quay đầu nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh mỉm cười: "A Liễm, đây là tấm lòng của sư huynh Thanh Loan, con thích thì cứ nhận đi."
"Nếu con ngại nhận, cũng có thể tặng lại một món quà cho sư huynh Thanh Loan."
Diệp Liễm chậm chạp ôm dao găm vào ngực, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Bé lục lọi trong chiếc nhẫn không gian của mình một lúc, cuối cùng lấy ra một viên ngọc nhỏ mà bé rất thích, vươn tay ra, "Tặng, tặng cho ngươi."
Giản Ninh nhìn, đó là một viên mã não đỏ.
Không thể nói là không có giá trị gì, nhưng so với con dao găm mà Tống Thanh Loan tặng, quả thực không đáng để mắt tới.
Tống Thanh Loan thấy tiểu sư đệ tặng quà cho mình, nó lập tức vui vẻ nhận lấy viên ngọc đỏ, "Cảm ơn A Liễm."
"Không có gì."
Diệp Liễm nhỏ giọng nói, lưu luyến nhìn viên ngọc đỏ của mình được Tống Thanh Loan cất vào không gian.
Tống Thanh Loan cũng ngại, nó cẩn thận cất viên ngọc đi, rồi hỏi, "A Liễm, ta còn mang theo Đại Thanh Điểu đến, đệ có muốn xem không?"
Đại Thanh Điểu là gì vậy?
Diệp Liễm mở to mắt, đáy mắt lộ ra chút khó hiểu.
Tống Thanh Loan huýt sáo một tiếng, một con chim lớn lập tức dang cánh bay đến.
Đó là một con chim màu xanh, thân hình cực kỳ to lớn, đôi mắt đen láy.
Diệp Liễm nhìn mà ngẩn người.
Đẹp quá.
Chim xanh đáp xuống sân, lập tức chạy đến bên cạnh Tống Thanh Loan, đôi cánh lớn vui vẻ vỗ vỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]