Giản Ninh cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng có chỗ đứng nhỏ như móng tay trong lòng bé.
Anh cầm bánh quế hoa, ăn hết mấy miếng.
"Cảm ơn A Liễm, ngon lắm."
Diệp Liễm cúi đầu, bé thật sự không biết ở chung với người khác ra sao, má bé chợt ửng hồng.
Bé con ngoan ngoãn.
Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé: "Ta đi đun nước, sau đó chúng ta tắm rửa đi ngủ nhé?"
Diệp Liễm gật đầu.
Giản Ninh ra ngoài, bé ngồi trên giường, cảm thấy như đang nằm mơ.
Bé vươn tay, móc rồng con béo ú ra, miếng ngọc này trong suốt long lanh, rất phù hợp với thẩm mỹ của trẻ con. Từ khi lọt lòng Long tộc đã thích mấy thứ lấp lánh.
Bé nắm trong tay, thích không buông tay.
Lâu sau, khi nghe tiếng bước chân ngày càng gần, bé mới vội vàng đem ngọc bội rồng con nhét vào áo, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì, ngồi xuống.
Giản Ninh bước vào, đổ đầy nước vào thùng gỗ, sau đó nhìn bé con: "A Liễm, tắm thôi."
Diệp Liễm từ từ cởi quần áo, lộ ra cơ thể nhỏ gầy.
Làn da bé con quanh năm không gặp ánh sáng, trắng nõn, nhưng cơ thể bé con không tốt, bởi vậy hơi nhợt nhạt.
Giản Ninh đau lòng ôm lấy bé con trắng nõn, Diệp Liễm giật mình, hoảng sợ cuộn tròn, được Giản Ninh đặt xuống nước.
Tắm thơm ngào ngạt, Giản Ninh vớt bé con lên, nhét vào trong chăn.
Giản Ninh ném một cái chăn xuống đất, nằm xuống: "Mau ngủ đi."
Diệp Liễm: "..."
Bé không ngờ tiểu sư thúc sẽ trực tiếp ngủ trên mặt đất.
Diệp Liễm nắm chặt góc chăn nghĩ thật lâu, mới nhỏ giọng nói: "Tiểu sư thúc, con, chúng ta đổi xíu"
Giản Ninh ngẩng đầu, thú vị.
Bé con thà đổi, cũng không muốn ngủ với anh.
Giản Ninh chống tay lên đầu, nằm nghiêng trên chăn.
"Ngoan, mau ngủ đi, nào có chuyện người lớn ngủ trên giường trẻ con ngủ dưới đất."
Giản Ninh lại bắt đầu nghiêm trang nói nhăng nói cuội: "Con còn nhỏ, nếu ngủ dưới đất quá lạnh sẽ không cao được."
Diệp Liễm ném cho anh một ánh mắt người nghĩ con ngốc à?
Giản Ninh tiếp tục lừa dối: "Con coi, con chỉ nhỏ hơn A Nam A Bắc một tuổi, vóc dáng lại kém người 4-5 tuổi, chắc chắn do ngủ trên đá trong sơn động."
Mắt Diệp Liễm mở to hơn, bé nhìn Giản Ninh, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi rụt đầu nhỏ vào chăn, không nhắc đến chuyện đổi giường ngủ nữa.
Núp trong chăn, Diệp Liễm suy nghĩ cẩn thận. Nhận ra bản thân thực sự rất thấp bé. Lẩm bẩm một mình, bé trách móc, chẳng phải do hắn ép mình đến nỗi phải ngủ trong sơn động nên mới không cao ư?
Nếu như mãi mãi không cao lớn thì phải làm sao?
Diệp Liễm nhăn mặt suy nghĩ. Nếu bản thân mãi mãi thấp bé, mãi mãi không lớn lên, sẽ ra sao?
Bé càng nghĩ càng thấy ấm ức, gấp đến nỗi khóe mắt đỏ lên, giống như con tôm luộc rúc vào trong chăn, không ngủ được.
Rối rắm đau lòng thật lâu, Diệp Liễm vẫn không nhịn được thò đầu ra khỏi chăn, nhìn lén Giản Ninh nằm trên mặt đất.
Giản Ninh thong thả cầm quạt, nhìn quyển sách mang về từ dưới chân núi.
Kịch bản về tu chân này được viết rất rất hấp dẫn, kể về mối tình ba đời ba kiếp giữa tu sĩ chính đạo và hồ ly tinh. Chuyện xưa uyển chuyển, ly kỳ, khiến người đọc không khỏi cảm động rơi lệ.
Diệp Liễm sợ làm Giản Ninh thức giấc, cố gắng xoay người một cách nhẹ nhàng nhất có thể, mong muốn thoát khỏi sự giam cầm của đối phương.
"Ngoan, đừng nghịch, ngủ đi!"
Cái mông nhỏ của bé bị vỗ một cái, sau đó đổi tư thế, ôm chặt hơn.
Diệp Liễm: "..."
Diệp Liễm nâng cái mông nhỏ, cố gắng giãy dụa.
Sau đó, cuối cùng bé cũng đánh thức Giản Ninh.
Giản Ninh ngồi dậy, nhìn bé con trong ngực, hỏi: "Sao thế?"
Diệp Liễm giật mình, chớp chớp mắt, không biết nên nói gì.
Tay nhỏ của bé thấp thỏm nắm chặt quần áo.
"Dậy rồi."
Giản Ninh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trời vẫn chưa sáng.
"Sớm thế, con còn nhỏ, dậy làm gì? Ngủ đi!"
Giản Ninh im lặng, nhét bé vào chăn, nằm xuống, giữ chặt bé.
Diệp Liễm được ôm lấy, không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể.
"Ừm, sao vậy?" Giản Ninh nhắm mắt lại, hỏi, "Có phải con không muốn ngủ với ta không?"
"Nhìn thử bây giờ chúng ta ngủ ở đâu?"
Giản Ninh cười khẽ nói: "Bây giờ con ngủ trong chăn ta."
Diệp Liễm: "..."
Diệp Liễm đứng dậy ngó, phát hiện mình thật sự đang nằm trên mặt đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của bé khẽ ửng hồng.
Giản Ninh tiếp tục nói: "Đêm qua còn nói không muốn ngủ với ta, kết quả lại lén xuống giường chui vào chăn ta. Ôm chặt ta không buông tay, con nói xem, là con à?"
Anh nhìn bé.
Diệp Liễm: "..."
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Diệp Liễm trợn to như hai quả nho, bé không ngờ mình ở trong mơ lại to gan như vậy, dám ôm tiểu sư thúc ngủ.
Giản Ninh ôm bé, thay quần áo, để bé tự chơi, đứng dậy đi làm bữa sáng cho bé.
Bé con uống cạn cốc nước ấm, bạo dạn chạy ra bếp, đứng trước cửa, "Tiểu sư thúc, con có thể giúp gì không ạ?"
"Không cần đâu, con sang bên kia chơi đi."
Giản Ninh phất phất tay.
Bé con cũng không ra ngoài chơi, bé đứng trước cửa, mắt to nhìn theo Giản Ninh, thấy Giản Ninh thuần thục cầm dao phay, băm thịt, toàn thân bé rồng cứng ngắc.
Giản Ninh hỏi: "Sao? Giỏi không?"
Bé con ngơ ngác gật đầu: "Giỏi ạ!"
Giản Ninh hài lòng, lại cho bé con thêm một quả trứng.
Thấy Diệp Liễm cứ nấn ná không muốn đi, anh bèn nhỏ giọng nói: "Vậy A Liễm giúp tiểu sư thúc thêm củi vào bếp nhé?"
Diệp Liễm lập tức vui vẻ chạy đi thêm củi.
Chẳng mấy chốc đã nấu xong bữa sáng thơm phức, Diệp Liễm như cái đuôi nhỏ lon ton theo sau Giản Ninh từ nhà bếp ra bàn ăn ngoài sân.
Ăn sáng xong, Giản Ninh đi hỏi thăm chuyện học hành của bé.
Một mình Diệp Liễm đợi ở nhà.
Một tiếng sau Giản Ninh về.
Vừa thấy anh, bé con lập tức đứng dậy, chạy đến, hai tay bé luống cuống giấu ra sau lưng.
Ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn anh, tràn đầy mong đợi.
Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, "A Liễm, chưởng giáo nói, còn một tháng nữa mới đến đợt nhập môn của các đệ tử mới. Nên ông ấy đề nghị tháng sau con đi học với đệ tử mới nhập môn, con thấy sao?"
*Trong thế giới tu chân, chưởng giáo là người đứng đầu một môn phái tu chân. Họ đều là những người có tu vi cao cường, tâm đức tốt và có tầm nhìn xa trông rộng, đã dẫn dắt môn phái của mình phát triển mạnh mẽ.
Diệp Liễm chớp chớp mắt: "Tiểu sư thúc, tháng sau con thật sự có thể đi học ạ?"
"Đương nhiên có thể!" Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, "Chúng ta có thể ngoắc ngoắc."
Hai người đi dạo quanh chợ một vòng, mua được kha khá đồ, lại mua cho bé con hai bộ quần áo mới, giấy bút và sách vở.
Quay về sẽ bắt đầu đọc sách viết chữ.
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn trong phố sáng lên, đèn lồng đỏ giăng khắp ngọn cây.
Diệp Liễm ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn lồng đỏ, "Đẹp quá."
"A Liễm thích không?" Giản Ninh hỏi, "Thích thì chúng ta mua một chiếc đèn lồng đỏ nhé?"
Giản Ninh cưng chiều trẻ con theo kiểu "nhà giàu xài sang", muốn gì được nấy.
May mà Diệp Liễm vốn ngoan ngoãn, không bị chiều hư.
Diệp Liễm nhìn chiếc đèn lồng.
Thật ra rất ít khi bé chủ động mở lời xin Giản Ninh cái gì, nhưng chiếc đèn lồng xinh đẹp này dường như rất hợp với tâm trạng vui vẻ hôm nay của bé.
Diệp Liễm do dự một lát, gật đầu, nhỏ giọng nói, "Sư thúc, con thích ạ."
"Được, chúng ta đi mua."
Diệp Liễm ôm chặt Giản Ninh.
Bé là một đứa trẻ sống nội tâm, không hay thể hiện niềm vui ra mặt, nhưng khi nép chặt vào lòng Giản Ninh, anh vẫn nhận ra bé đang vui.
Họ đến cửa hàng bán đèn lồng, mua chiếc đèn lồng đỏ to đùng kia, lại mua thêm mấy chiếc đèn lồng nhỏ xinh và đèn lồng hình thỏ con xinh xắn. Giản Ninh còn nhìn thấy một chiếc đèn lồng hình rồng con mũm mĩm.
Rồng vàng, mũm mĩm rất đáng yêu.
Giản Ninh mua luôn.
Anh đưa đèn lồng cho Diệp Liễm, "Thích không?"
Diệp Liễm cất hết số đèn lồng còn lại vào không gian trữ vật, trên tay chỉ cầm chiếc đèn lồng rồng con có hai chiếc sừng nhỏ xinh.
Giản Ninh khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cái sừng nhỏ kia, "A Liễm, rất đáng yêu."
"Tiểu sư thúc rất vui vì được thấy chiếc sừng nhỏ đáng yêu như vậy."
Diệp Liễm hơi ngẩng đầu, nhìn Giản Ninh, mặt đỏ bừng, luống cuống không biết làm sao.
Giản Ninh đưa đèn lồng rồng con cho bé, tay nhỏ của Diệp Liễm cầm đèn lồng, như tìm cảm giác an toàn từ nó.
"A Liễm, sừng của con thật sự rất đẹp, đừng buồn nữa nhé?"
"Hơn nữa, việc thiếu một chiếc sừng không phải lỗi của con. Nếu sau này có ai dám chê cười con chỉ có một sừng, con cứ nói với tiểu sư thúc, sư thúc sẽ đánh trả thay con, nhé?"
Đôi mắt đỏ hoe của Diệp Liễm mở to.
Chưa từng có ai nói với bé những lời như vậy.
Ai cũng cho rằng rồng chỉ có một chiếc sừng là điềm gở, thậm chí bố mẹ bé bởi vậy mà mất mạng. Ngoài sư phụ chịu mang bé về Thiên Diễn tông, không còn ai muốn nhận nuôi bé.
Mà sư phụ lại để bé ở Lạc Hà Phong rồi bế quan.
Chỉ có tiểu sư thúc, tuy trước kia hay bắt nạt bé, nhưng bây giờ lại đối xử tốt với bé nhất.
Nước mắt Diệp Liễm giống như ngọc trai nhỏ, từng "viên" từng "viên" từ trong khóe mắt lăn xuống.
Trông bé rất buồn, lông tơ trên chiếc sừng rồng nhỏ xinh cũng run rẩy.
Giản Ninh dang tay, ôm bé vào lòng, "A Liễm, tiểu sư thúc thề, sẽ tìm cách giúp con lấy lại chiếc sừng rồng kia."
"Vậy nên, đừng buồn nữa nhé?"
Bé con nằm trong ngực Giản Ninh, chỉ chốc lát, Giản Ninh đã nhận ra cái áo trước ngực mình ướt đẫm.
Anh vỗ nhẹ sau lưng bé con, an ủi bé.
Lâu sau, bé mới ngừng khóc.
Bé ngẩng đầu, khóe mắt vẫn đỏ hồng, khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở chân thành đáng yêu, "Cảm ơn tiểu sư thúc."
"Không có gì", Giản Ninh chọt vào chóp mũi nhỏ xinh của bé, "Ai bảo ta là tiểu sư thúc của con chứ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]