Chương trước
Chương sau
   Diệp Liễm cau mày, gật đầu.

   Giản Ninh cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng có chỗ đứng nhỏ như móng tay trong lòng bé.

   Anh cầm bánh quế hoa, ăn hết mấy miếng.

   "Cảm ơn A Liễm, ngon lắm."

   Diệp Liễm cúi đầu, bé thật sự không biết ở chung với người khác ra sao, má bé chợt ửng hồng.

   Bé con ngoan ngoãn.

   Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé: "Ta đi đun nước, sau đó chúng ta tắm rửa đi ngủ nhé?"

   Diệp Liễm gật đầu.

   Giản Ninh ra ngoài, bé ngồi trên giường, cảm thấy như đang nằm mơ.

   Bé vươn tay, móc rồng con béo ú ra, miếng ngọc này trong suốt long lanh, rất phù hợp với thẩm mỹ của trẻ con. Từ khi lọt lòng Long tộc đã thích mấy thứ lấp lánh.

   Bé nắm trong tay, thích không buông tay.

   Lâu sau, khi nghe tiếng bước chân ngày càng gần, bé mới vội vàng đem ngọc bội rồng con nhét vào áo, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì, ngồi xuống.

   Giản Ninh bước vào, đổ đầy nước vào thùng gỗ, sau đó nhìn bé con: "A Liễm, tắm thôi."

   Diệp Liễm từ từ cởi quần áo, lộ ra cơ thể nhỏ gầy.

   Làn da bé con quanh năm không gặp ánh sáng, trắng nõn, nhưng cơ thể bé con không tốt, bởi vậy hơi nhợt nhạt.

   Giản Ninh đau lòng ôm lấy bé con trắng nõn, Diệp Liễm giật mình, hoảng sợ cuộn tròn, được Giản Ninh đặt xuống nước.

   Tắm thơm ngào ngạt, Giản Ninh vớt bé con lên, nhét vào trong chăn.

   Đứa bé mở to đôi mắt tròn xoe, cảnh giác nhìn Giản Ninh, tay nhỏ nắm chặt chăn.

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh ném một cái chăn xuống đất, nằm xuống: "Mau ngủ đi."

   Diệp Liễm: "..."

   Bé không ngờ tiểu sư thúc sẽ trực tiếp ngủ trên mặt đất.

   Diệp Liễm nắm chặt góc chăn nghĩ thật lâu, mới nhỏ giọng nói: "Tiểu sư thúc, con, chúng ta đổi xíu"

   Giản Ninh ngẩng đầu, thú vị.

   Bé con thà đổi, cũng không muốn ngủ với anh.

   Giản Ninh chống tay lên đầu, nằm nghiêng trên chăn.

   "Ngoan, mau ngủ đi, nào có chuyện người lớn ngủ trên giường trẻ con ngủ dưới đất."

   Giản Ninh lại bắt đầu nghiêm trang nói nhăng nói cuội: "Con còn nhỏ, nếu ngủ dưới đất quá lạnh sẽ không cao được."

   Diệp Liễm ném cho anh một ánh mắt người nghĩ con ngốc à?

   Giản Ninh tiếp tục lừa dối: "Con coi, con chỉ nhỏ hơn A Nam A Bắc một tuổi, vóc dáng lại kém người 4-5 tuổi, chắc chắn do ngủ trên đá trong sơn động."

   Mắt Diệp Liễm mở to hơn, bé nhìn Giản Ninh, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi rụt đầu nhỏ vào chăn, không nhắc đến chuyện đổi giường ngủ nữa.

   Núp trong chăn, Diệp Liễm suy nghĩ cẩn thận. Nhận ra bản thân thực sự rất thấp bé. Lẩm bẩm một mình, bé trách móc, chẳng phải do hắn ép mình đến nỗi phải ngủ trong sơn động nên mới không cao ư?

   Nếu như mãi mãi không cao lớn thì phải làm sao?

   Diệp Liễm nhăn mặt suy nghĩ. Nếu bản thân mãi mãi thấp bé, mãi mãi không lớn lên, sẽ ra sao?

   Bé càng nghĩ càng thấy ấm ức, gấp đến nỗi khóe mắt đỏ lên, giống như con tôm luộc rúc vào trong chăn, không ngủ được.

   Rối rắm đau lòng thật lâu, Diệp Liễm vẫn không nhịn được thò đầu ra khỏi chăn, nhìn lén Giản Ninh nằm trên mặt đất.

   Giản Ninh thong thả cầm quạt, nhìn quyển sách mang về từ dưới chân núi.

   Kịch bản về tu chân này được viết rất rất hấp dẫn, kể về mối tình ba đời ba kiếp giữa tu sĩ chính đạo và hồ ly tinh. Chuyện xưa uyển chuyển, ly kỳ, khiến người đọc không khỏi cảm động rơi lệ.

   Bé bò chậm đến mép giường, khẽ gọi, "Tiểu sư thúc!"

   Giản Ninh hoàn toàn đắm chìm vào thế giới trong sách, sao nghe thấy được.

   Diệp Liễm phồng má, lén động viên mình, sau đó lại đem cơ thể nhỏ bé dịch ra ngoài một ít: "Tiểu sư thúc!"

   Giọng bé mang theo tiếng khóc nức nở, tủi thân còn hơi sợ hãi. Cuối cùng, tiếng nức nở run rẩy ấy cũng lọt vào tai Giản Ninh.

   Anh khép sách lại, ngẩng đầu, "A Liễm, sao vậy?"

   "Tiểu sư thúc!" Diệp Liễm thò đầu ra, thấy Giản Ninh không giận, lá gan cũng to hơn, hỏi, "Tiểu sư thúc, con không cao thật ạ?"

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh cười: "Không đâu, sau này sẽ từ từ cao lên, đừng lo."

   "Vậy phải làm sao để có thể cao lên ạ?"

   Giản Ninh nghĩ nghĩ, "Nghe sư thúc nói, ăn cơm đàng hoàng, tu luyện đàng hoàng, chắc chắn có thể cao lớn."

   Diệp Liễm gật đầu, "Cảm ơn tiểu sư thúc."

   "Ngoan, mau đi ngủ."

   Đừng làm phiền anh đọc kịch bản.

   Diệp Liễm từ từ lùi lại, trốn trong chăn, sau đó nghe Giản Ninh nói tiếp: "Cũng không thể thức đêm, mới có thể cao lớn."

   Diệp Liễm hoảng sợ vội nhắm mắt lại.

   Nệm và chăn mềm mại, khiến cơ thể bé vốn chưa khỏi hẳn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

   Giản Ninh đặt sách xuống, đứng dậy, lôi bé ra khỏi chăn, đắp chăn cho bé.

   Anh tiếp tục nằm trên mặt đất đọc kịch bản mình mua.

   Hay lắm.

   Hồ ly vì tu sĩ, chặt đứt bảy cái đuôi.

   Woohoo quá cảm động.

   Giản Ninh đang đắm chìm trong bi thương, đột nhiên "bộp" một tiếng, một vật gì đó rơi xuống đất.

   Giản Ninh ngẩng đầu, là bé con đang nằm nghiêng.

   Sau khi ngã xuống đất, mơ mơ màng màng mở mắt, tay nhỏ quơ lung tung, sau đó cọ vào ngực Giản Ninh, ôm chặt anh, ngủ tiếp.

   Giản Ninh: "..."

   Đã nói không ngủ với anh mà?

   Giản Ninh bất đắc dĩ bỏ sách xuống, để mặc bé con ôm ngủ.

   Sáng hôm sau, Diệp Liễm thức dậy.

   Nếu như không phải bị thương, bé đã quen dậy sớm, sẽ đem vại nước trong sân gánh đầy. Tưới nước cho Linh Thực, còn phải quét dọn sân sạch sẽ.

   Những việc này bé đã không làm mấy ngày rồi.

   Bây giờ tiểu sư thúc đã biến thành tiểu sư thúc tốt, bé không muốn tiểu sư thúc giận.

   Diệp Liễm nhắm mắt, trong lòng tự nhủ mình phải dậy sớm, rồi từ từ mở mắt

   Bé bị một cánh tay to lớn ôm chặt.

   Diệp Liễm giật mình, cẩn thận ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cằm Giản Ninh.

   Là tiểu sư thúc!

   Tiểu sư thúc đang ôm bé.

   Diệp Liễm sợ làm Giản Ninh thức giấc, cố gắng xoay người một cách nhẹ nhàng nhất có thể, mong muốn thoát khỏi sự giam cầm của đối phương.

   "Ngoan, đừng nghịch, ngủ đi!"

   Cái mông nhỏ của bé bị vỗ một cái, sau đó đổi tư thế, ôm chặt hơn.

   Diệp Liễm: "..."

   Diệp Liễm nâng cái mông nhỏ, cố gắng giãy dụa.

   Sau đó, cuối cùng bé cũng đánh thức Giản Ninh.

   Giản Ninh ngồi dậy, nhìn bé con trong ngực, hỏi: "Sao thế?"

   Diệp Liễm giật mình, chớp chớp mắt, không biết nên nói gì.

   Tay nhỏ của bé thấp thỏm nắm chặt quần áo.

   "Dậy rồi."

   Giản Ninh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trời vẫn chưa sáng.

   "Sớm thế, con còn nhỏ, dậy làm gì? Ngủ đi!"

   Giản Ninh im lặng, nhét bé vào chăn, nằm xuống, giữ chặt bé.

   Diệp Liễm được ôm lấy, không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể.

   "Ừm, sao vậy?" Giản Ninh nhắm mắt lại, hỏi, "Có phải con không muốn ngủ với ta không?"

   "Nhìn thử bây giờ chúng ta ngủ ở đâu?"

   Giản Ninh cười khẽ nói: "Bây giờ con ngủ trong chăn ta."

   Diệp Liễm: "..."

   Diệp Liễm đứng dậy ngó, phát hiện mình thật sự đang nằm trên mặt đất.

   Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của bé khẽ ửng hồng.

   Giản Ninh tiếp tục nói: "Đêm qua còn nói không muốn ngủ với ta, kết quả lại lén xuống giường chui vào chăn ta. Ôm chặt ta không buông tay, con nói xem, là con à?"

   Anh nhìn bé.

   Diệp Liễm: "..."

   Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Diệp Liễm trợn to như hai quả nho, bé không ngờ mình ở trong mơ lại to gan như vậy, dám ôm tiểu sư thúc ngủ.

   Nửa phút sau, Diệp Liễm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Con xin lỗi."

   "Không sao." Giản Ninh xoa đầu bé.

   Bé cũng không kháng cự né tránh nữa.

   "Vậy ngủ với sư thúc một lát nhé? Bên ngoài trời vẫn chưa sáng."

   Diệp Liễm cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Phải dậy làm việc."

   Giản Ninh vui vẻ.

   "Một đứa con nít bé xíu như con, có thể làm gì chứ?"

   Diệp Liễm nhỏ giọng lặp lại công việc của mình.

   Tiếng nói mềm mại, không có nửa phần oán giận, giống như đã quen với cuộc sống như vậy.

   Nhưng, Giản Ninh nghe mà nhíu mày.

   Để một đứa con nít còi như vậy làm đống việc, trái tim nguyên chủ cũng quá thối nát.

   Anh nhìn bé con bẻ ngón tay út nói xong, đau lòng xoa đầu nhỏ của bé: "Ngoan, không làm, sau này cũng không làm!"

   Giản Ninh ôm bé vào lòng.

   "Sau này Diệp Liễm không cần làm gì cả, chỉ cần vui vẻ, hạnh phúc trưởng thành là được, nhé?"

   "Những chuyện này, tiểu sư thúc sẽ tìm người khác làm."

   "Con nghỉ ngơi vài hôm, tiểu sư thúc đưa con đi học, tu luyện với A Nam, nhé?"

   Diệp Liễm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Giản Ninh.

   Bé cũng đến trường được ư?

   "Đi không?" Giản Ninh hỏi, "Nếu không muốn đi, hai năm nữa đi cũng được, con còn nhỏ."

   "Hoặc tiểu sư thúc tự dạy con cũng được."

   Diệp Liễm ngẩn người, lập tức gật đầu điên cuồng, như sợ chỉ cần chậm một giây Giản Ninh sẽ hối hận.

   "Con muốn đi học, cảm ơn sư thúc."

   Đôi mắt long lanh của bé con nhìn chằm chằm Giản Ninh, cũng chẳng màng đến nỗi sợ hãi trong lòng, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của anh, vô thức quơ.

   Trong mắt chứa đầy cầu xin.

   "Được," Anh nói, "Ta sẽ đi hỏi giúp con, sắp xếp cho con đi học sớm nhất có thể, được không?"

   "Vâng!"

   Biết mình sẽ được sắp xếp đi học sớm nhất có thể, bé con càng vui hơn.

   Bé lộ ra nụ cười chân thành với Giản Ninh. Lúc này Giản Ninh mới phát hiện, đứa nhỏ có hai lúm đồng tiền bé xíu.

   Trời ạ, đây là cục cưng bé bỏng gì đây.

   Giản Ninh vươn tay, chọc nhẹ má lúm đồng tiền của bé.

   "Được rồi, giờ con có thể yên tâm đi ngủ, chúng ta ngủ tiếp nhé, được không?"

   Bé con xấu hổ gật đầu.

   Nhưng bé không ngủ được, nằm trong chăn, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm tiểu sư thúc, chờ trời sáng.

   Bé nghĩ thầm, nếu như tiểu sư thúc mãi mãi tốt như vậy thì hay biết mấy.

   Trời vừa rạng sáng, chuông vàng ngân vang.

   Cả Thiên Diễn Tông đều nghe thấy tiếng chuông đinh tai nhức óc.

   Giản Ninh cố gắng mở mắt, nhẹ nhàng đặt đứa bé trong ngực lên gối rồi ngồi dậy.

   Anh mở cửa ra ngoài, lại nhẹ nhàng khép cửa lại, trong lòng đếm thầm: "Ba, hai, một!"

   Sau đó hai nhóc mập nắm tay chạy vào, "Sư phụ!"

   Anh rất bội phục hai nhóc mập này, không đến muộn ngày nào.

   Giản Ninh theo thường lệ một tay một đứa, dặn dò hai nhóc.

   "Nghe giảng kỹ, ghi chép đầy đủ, về nhà sư phụ sẽ kiểm tra bài, hai đứa nhớ chưa?"

   Hai nhóc mập mếu máo, "Vâng, sư phụ."

   "Ngoan, đi đi!"

   "Đệ tử cáo lui!"

   Hai đứa trẻ đồng thanh, nói xong cùng nhau xoay người rời đi.

   Như hai chú vịt con đang lạch bạch bước đi.

   Quá thú vị.

   Nhìn hai đứa rời đi, Giản Ninh mở cửa phòng. Bỗng nhiên "bẹp" một tiếng, một đứa nhỏ gầy gò; nhỏ thó ngã xuống đất.

   Giản Ninh: "..."

   Diệp Liễm: "..."

   Giản Ninh cúi đầu, kéo bé dậy, ôm vào lòng: "Nhìn cái gì vậy, hả?"

   Diệp Liễm cúi đầu, lắc lắc cái đầu nhỏ.

   "Không có gì cả."

   Giản Ninh ôm bé, thay quần áo, để bé tự chơi, đứng dậy đi làm bữa sáng cho bé.

   Bé con uống cạn cốc nước ấm, bạo dạn chạy ra bếp, đứng trước cửa, "Tiểu sư thúc, con có thể giúp gì không ạ?"

   "Không cần đâu, con sang bên kia chơi đi."

   Giản Ninh phất phất tay.

   Bé con cũng không ra ngoài chơi, bé đứng trước cửa, mắt to nhìn theo Giản Ninh, thấy Giản Ninh thuần thục cầm dao phay, băm thịt, toàn thân bé rồng cứng ngắc.

   Giản Ninh hỏi: "Sao? Giỏi không?"

   Bé con ngơ ngác gật đầu: "Giỏi ạ!"

   Giản Ninh hài lòng, lại cho bé con thêm một quả trứng.

   Thấy Diệp Liễm cứ nấn ná không muốn đi, anh bèn nhỏ giọng nói: "Vậy A Liễm giúp tiểu sư thúc thêm củi vào bếp nhé?"

   Diệp Liễm lập tức vui vẻ chạy đi thêm củi.

   Chẳng mấy chốc đã nấu xong bữa sáng thơm phức, Diệp Liễm như cái đuôi nhỏ lon ton theo sau Giản Ninh từ nhà bếp ra bàn ăn ngoài sân.

   Ăn sáng xong, Giản Ninh đi hỏi thăm chuyện học hành của bé.

   Một mình Diệp Liễm đợi ở nhà.

   Một tiếng sau Giản Ninh về.

   Vừa thấy anh, bé con lập tức đứng dậy, chạy đến, hai tay bé luống cuống giấu ra sau lưng.

   Ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn anh, tràn đầy mong đợi.

   Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, "A Liễm, chưởng giáo nói, còn một tháng nữa mới đến đợt nhập môn của các đệ tử mới. Nên ông ấy đề nghị tháng sau con đi học với đệ tử mới nhập môn, con thấy sao?"

   *Trong thế giới tu chân, chưởng giáo là người đứng đầu một môn phái tu chân. Họ đều là những người có tu vi cao cường, tâm đức tốt và có tầm nhìn xa trông rộng, đã dẫn dắt môn phái của mình phát triển mạnh mẽ.

   Diệp Liễm chớp chớp mắt: "Tiểu sư thúc, tháng sau con thật sự có thể đi học ạ?"

   "Đương nhiên có thể!" Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, "Chúng ta có thể ngoắc ngoắc."

   Diệp Liễm gật đầu, "Được, vậy con nghe lời tiểu sư thúc."

   "Khoảng thời gian này, tiểu sư thúc có thể dạy con học chữ; luyện công pháp nhập môn, được chứ?"

   "Được!"

   Từ khi biết mình có thể đi học, bé con hạnh phúc dính người như mèo nhỏ, Giản Ninh đi đâu bé cũng lẽo đẽo theo sau.

   Kể cả khi hai đứa nhỏ bụ bẫm kia về báo cáo bài tập. Diệp Liễm đứng cạnh Giản Ninh, nghiêm túc nghe hai sư huynh nói chuyện, lén ghi nhớ trong đầu.

   Hơn nữa nhờ sự chỉ dạy tận tình của Giản Ninh, rất nhanh bé con đã đạt tới Luyện Khí tầng một.

   Nhập môn.

   Thấy mình dẫn khí nhập môn, bé con vui vẻ không chút sợ hãi ôm chân Giản Ninh, "Cảm ơn sư thúc."

   "A Liễm, không có gì"

   Giản Ninh nhấc bé con đang vui vẻ lên, ôm vào lòng, "Đi thôi, sư thúc dẫn con xuống núi, chúng ta ăn mừng nhé?"

   Diệp Liễm vui vẻ gật đầu.

   Nhờ được chăm bẵm cẩn thận suốt thời gian qua, bé con đã mũm mĩm hơn, người cũng có da có thịt hơn.

   Dáng người cũng cao hơn.

   Cuối cùng bé cũng không còn lo lắng về việc mình sẽ không cao lên, ngày nào cũng nghiêm túc ăn cơm, ngủ, học tập.

   Hai người đến dưới chân núi.

   Trong chợ vẫn nhộn nhịp như trước, trẻ con chạy nhảy khắp phố.

   "A Liễm có thích chốn phàm trần này không?" Giản Ninh hỏi.

   Diệp Liễm vòng tay ôm cổ Giản Ninh, khẽ lắc đầu.

   Bé thích Lạc Hà Phong, thích tiểu sư thúc bây giờ hơn.

   Hai người đi dạo quanh chợ một vòng, mua được kha khá đồ, lại mua cho bé con hai bộ quần áo mới, giấy bút và sách vở.

   Quay về sẽ bắt đầu đọc sách viết chữ.

   Màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn trong phố sáng lên, đèn lồng đỏ giăng khắp ngọn cây.

   Diệp Liễm ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn lồng đỏ, "Đẹp quá."

   "A Liễm thích không?" Giản Ninh hỏi, "Thích thì chúng ta mua một chiếc đèn lồng đỏ nhé?"

   Giản Ninh cưng chiều trẻ con theo kiểu "nhà giàu xài sang", muốn gì được nấy.

   May mà Diệp Liễm vốn ngoan ngoãn, không bị chiều hư.

   Diệp Liễm nhìn chiếc đèn lồng.

   Thật ra rất ít khi bé chủ động mở lời xin Giản Ninh cái gì, nhưng chiếc đèn lồng xinh đẹp này dường như rất hợp với tâm trạng vui vẻ hôm nay của bé.

   Diệp Liễm do dự một lát, gật đầu, nhỏ giọng nói, "Sư thúc, con thích ạ."

   "Được, chúng ta đi mua."

   Diệp Liễm ôm chặt Giản Ninh.

   Bé là một đứa trẻ sống nội tâm, không hay thể hiện niềm vui ra mặt, nhưng khi nép chặt vào lòng Giản Ninh, anh vẫn nhận ra bé đang vui.

  Họ đến cửa hàng bán đèn lồng, mua chiếc đèn lồng đỏ to đùng kia, lại mua thêm mấy chiếc đèn lồng nhỏ xinh và đèn lồng hình thỏ con xinh xắn. Giản Ninh còn nhìn thấy một chiếc đèn lồng hình rồng con mũm mĩm.

   Rồng vàng, mũm mĩm rất đáng yêu.

   Giản Ninh mua luôn.

   Anh đưa đèn lồng cho Diệp Liễm, "Thích không?"

   Diệp Liễm cất hết số đèn lồng còn lại vào không gian trữ vật, trên tay chỉ cầm chiếc đèn lồng rồng con có hai chiếc sừng nhỏ xinh.

   Diệp Liễm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thích, cảm ơn sư thúc."

   Nhưng trên đường về, Giản Ninh vẫn nhận ra tâm trạng của bé có vẻ không tốt.

   Hai người về nhà, Giản Ninh dẫn bé ngồi trên mái nhà, có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của Lạc Hà Phong.

   Đỉnh núi linh khí lượn lờ, ánh trăng sáng vằng vặc, cả ngọn núi như được phủ một lớp lụa mỏng.

   "Đẹp không?" Giản Ninh hỏi.

   Diệp Liễm cạnh Giản Ninh, tay nhỏ được Giản Ninh nắm chặt, đề phòng bé đứng không vững ngã xuống.

   Diệp Liễm gật đầu, "Đẹp ạ."

   Mặt trăng như một chiếc đĩa ngọc lớn, treo lơ lửng trên không trung, linh điểu trong núi giương cánh bay qua, giống như bay lượn trên chín tầng mây.

   Bé con nhìn đến ngẩn người.

   Hai người ngắm cảnh một lúc.

   Giản Ninh ôm bé vào ngực, nhỏ giọng hỏi, "A Liễm có thể nói cho sư thúc biết, vì sao hôm nay không vui không?"

   Diệp Liễm cúi đầu.

   Trong tay bé vẫn cầm cái đèn lồng nhỏ kia, dưới sự nuôi dưỡng của linh khí, chiếc đèn lồng nhỏ vẫn rất sáng ngời.

   Tay nhỏ Diệp Liễm chọc chọc sừng rồng trên đèn lồng.

   Bé nhỏ giọng nói, "Tiểu sư thúc, con chỉ có một sừng, xấu."

   "Không đâu, A Liễm nhà mình xinh xắn đáng yêu thế này cơ mà, sao lại xấu được?"

   Giản Ninh véo má bé, "Đáng yêu lắm, đáng yêu nhất thiên hạ."

   "Nhưng con chỉ có một sừng rồng, cái còn lại trống trơn."

   Dường như bé quá đau lòng, sừng rồng trên trán xuất hiện, trong đôi mắt to xinh đẹp. Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

   Chiếc sừng nhỏ xíu, giống sừng nai con, hơi trong suốt, dưới ánh đèn càng thêm long lanh, còn có một lớp lông tơ mỏng.

   Sừng nhỏ rất đáng yêu.

   Bàn tay Giản Ninh ngứa ngáy muốn chạm vào.

   "A Liễm, tiểu sư thúc có thể sờ sờ sừng của con không?"

   Lúc này Diệp Liễm mới nhận ra sừng của mình đã lộ ra ngoài.

   Bé nhanh chóng vươn tay, che trán mình, đèn lồng rồng con suýt nữa rơi xuống, may mà Giản Ninh bắt kịp.

   Diệp Liễm tái mặt.

   Rất nhiều người sau khi nhìn thấy sừng của bé, đều cảm thấy bé xấu.

   Bé cúi đầu, không dám nhìn Giản Ninh.

   "A Liễm, được không?" Giản Ninh nhìn bé con cúi đầu, lại hỏi, "Sừng nhỏ của con rất đáng yêu, cho sư thúc sờ sờ nhé?"

   Giản Ninh nghiêm túc nói.

   Diệp Liễm tin anh, bỏ tay che sừng xuống, khẽ đưa sừng về phía trước.

   Giản Ninh lập tức vui vẻ.

   Anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào chiếc sừng nhỏ, mềm mềm, lại có chút lông tơ, rất đáng yêu.

   Giản Ninh thích thú nói, "Đáng yêu lắm, A Liễm."

   Sừng Diệp Liễm vô thức động đậy.

   Dường như nó thực sự cảm nhận được sự yêu thích của Giản Ninh.

   Chủ nhân của nó, Diệp Liễm, cũng lén đỏ mặt.

   Giản Ninh lại hỏi, "A Liễm, sư thúc có thể coi chiếc sừng còn lại không?"

   Diệp Liễm do dự một lát, rồi buông tay nhỏ kia xuống.

   Chiếc sừng trơ trụi lộ ra.

   Chiếc sừng nhỏ không phải hoàn toàn không có, mà trông như bị ai đó bẻ ngang.

   Chỉ có một cái sừng nhỏ, bé đã đáng yêu như vậy. Nếu có hai sừng, chắc sẽ đáng yêu hơn.

   Giản Ninh nhẹ nhàng chạm vào chỗ trơ trụi kia: "Đau không?"

   Diệp Liễm lắc đầu.

   Giản Ninh khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cái sừng nhỏ kia, "A Liễm, rất đáng yêu."

   "Tiểu sư thúc rất vui vì được thấy chiếc sừng nhỏ đáng yêu như vậy."

   Diệp Liễm hơi ngẩng đầu, nhìn Giản Ninh, mặt đỏ bừng, luống cuống không biết làm sao.

   Giản Ninh đưa đèn lồng rồng con cho bé, tay nhỏ của Diệp Liễm cầm đèn lồng, như tìm cảm giác an toàn từ nó.

   "A Liễm, sừng của con thật sự rất đẹp, đừng buồn nữa nhé?"

   "Hơn nữa, việc thiếu một chiếc sừng không phải lỗi của con. Nếu sau này có ai dám chê cười con chỉ có một sừng, con cứ nói với tiểu sư thúc, sư thúc sẽ đánh trả thay con, nhé?"

   Đôi mắt đỏ hoe của Diệp Liễm mở to.

   Chưa từng có ai nói với bé những lời như vậy.

   Ai cũng cho rằng rồng chỉ có một chiếc sừng là điềm gở, thậm chí bố mẹ bé bởi vậy mà mất mạng. Ngoài sư phụ chịu mang bé về Thiên Diễn tông, không còn ai muốn nhận nuôi bé.

   Mà sư phụ lại để bé ở Lạc Hà Phong rồi bế quan.

   Chỉ có tiểu sư thúc, tuy trước kia hay bắt nạt bé, nhưng bây giờ lại đối xử tốt với bé nhất.

   Nước mắt Diệp Liễm giống như ngọc trai nhỏ, từng "viên" từng "viên" từ trong khóe mắt lăn xuống.

   Trông bé rất buồn, lông tơ trên chiếc sừng rồng nhỏ xinh cũng run rẩy.

   Giản Ninh dang tay, ôm bé vào lòng, "A Liễm, tiểu sư thúc thề, sẽ tìm cách giúp con lấy lại chiếc sừng rồng kia."

   "Vậy nên, đừng buồn nữa nhé?"

   Bé con nằm trong ngực Giản Ninh, chỉ chốc lát, Giản Ninh đã nhận ra cái áo trước ngực mình ướt đẫm.

   Anh vỗ nhẹ sau lưng bé con, an ủi bé.

   Lâu sau, bé mới ngừng khóc.

   Bé ngẩng đầu, khóe mắt vẫn đỏ hồng, khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.

   Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở chân thành đáng yêu, "Cảm ơn tiểu sư thúc."

   "Không có gì", Giản Ninh chọt vào chóp mũi nhỏ xinh của bé, "Ai bảo ta là tiểu sư thúc của con chứ!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.