Phó Trầm Chu cười nói: "Ở dưới lầu, đang ở trong nước."
Hắn nhìn nhân ngư, "Sao anh có thể cho phép Đản Đản nghe thấy tiếng của em chứ?"
Tiếng!
Tiếng gì?!!
Giản Ninh xấu hổ trừng mắt nhìn Phó Trầm Chu, tức giận quẹo vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lời của Phó Trầm Chu và tiếng cười của hắn cùng nhau truyền đến, hắn nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ của đối phương, nghĩ thầm, sớm biết vậy, làm xong thì làm thêm vài lần nữa, đêm qua, cái đuôi chàng trai quấn lấy hắn, đáng thương rơi trân châu, hắn lại mềm lòng.
"Ninh Ninh, anh đi làm bữa sáng, em muốn ăn gì?"
"Không muốn ăn."
"Đản Đản vẫn ở trong bể nước lớn, em chơi với bé một lát, anh đi làm bữa sáng." Phó Trầm Chu bổ sung, "Đã vài ngày Đản Đản không gặp em, đi an ủi một lát."
Giản Ninh không tình nguyện gật đầu.
Anh cùng Phó Trầm Chu xuống lầu.
Phó Trầm Chu rẽ vào phòng bếp, Giản Ninh rẽ vào phòng kính, trong phòng có bể cá lớn nhất trong nhà.
Giản Ninh đi tới, đưa tay vỗ lên mặt nước vài cái: "Đản Đản!"
Giờ phút này Đản Đản ngoan ngoãn nằm bên cạnh núi giả, không nhúc nhích.
Sau đó, anh nhìn thấy một viên trân châu nhỏ lăn ra.
Hả? Sao lại có trân châu nhỏ?
Giản Ninh nhặt trân châu lên, nhìn kỹ, là trân châu nhỏ đọng nước mắt nhân ngư.
Chẳng lẽ?!!!
Chẳng lẽ Đản Đản phá vỏ rồi?
Ngày nào anh cũng trông sao trông trăng, trông mong Đản Đản phá vỏ.
•Trông sao trông trăng/盼星星盼月亮: Đã chờ rất lâu. Xuất phát từ bộ phim 《 Bão tố 》.
Giản Ninh kích động xoay về một hướng, sau đó, anh nhìn thấy trứng trứng bị thủng một lỗ nhỏ.
Tuy nhiên, lỗ nhỏ bị nhóc con giấu dưới chân núi giả, rất khó phát hiện.
Giản Ninh lại xác nhận lần nữa, sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng: "Đản Đản?"
Đản Đản ngủ không yên, nhóc cho rằng ba không cần mình nữa, trong mơ đau lòng rơi trân châu nhỏ, sau đó, nhóc chợt nghe thấy tiếng ba gọi nhóc.
Đản Đản lập tức đong đưa cái đuôi nhỏ.
Vỏ trứng nghiêng, càng nhiều trân châu nhỏ lăn ra.
Giản Ninh mở to mắt, không chớp mắt nhìn quả trứng dưới nước, sợ bỏ lỡ một đứa bé đáng yêu từ trong nước đột nhiên ló đầu ra.
Không ngờ lại có bất ngờ như vậy.
Giản Ninh nhanh chóng mở điện thoại ra, mở camera, anh muốn quay lại Đản Đản.
Sau đó, anh nghe thấy một tiếng kêu nhỏ "Ê a!"
Giống như rất vui vẻ, lại giống như hơi tủi thân.
Giản Ninh nhỏ giọng hỏi: "Đản Đản?"
Đản Đản vươn ra một bàn tay nhỏ, bàn tay nhỏ còn không lớn bằng vỏ sò nhỏ dùng để trang trí trong bể cá, nắm thành nắm đấm, không nhìn kỹ, sao có thể nhận ra được.
Đản Đản nhỏ quá.
Tim Giản Ninh đập điên cuồng.
Anh đưa tay vào trong nước, cùng nắm đấm nhỏ của nhóc con đụng nhẹ, không dám dùng sức, sau đó nhanh chóng thu lại.
Anh nói, "Đản Đản, có phải con ra rồi không, mau lại đây cho ba xem."
Cậu nhóc lại "ê a" một tiếng.
Chưa đâu, Đản Đản vẫn chưa phá vỏ.
Nhóc nhìn cái đuôi nhỏ của mình, tiếp tục dùng đuôi quật mạnh vỏ trứng.
Giản Ninh đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh nhỏ giọng nói: "Đản Đản, con chờ chút, con chờ chút rồi ra ngoài nhé?"
"Ba đi gọi daddy tới, chúng ta cùng nhau gặp mặt, được không?"
Đản Đản ôm lấy đuôi mút một cái, "Nha nha nha!"
Được ạ.
Giản Ninh chạy nhanh ra ngoài, chạy vào bếp: "Phó Trầm Chu, Phó Trầm Chu!"
Phó Trầm Chu dừng động tác trong tay, "Sao vậy?"
Trên lưng hắn đeo tạp dề màu xanh nhạt do nhân ngư mua.
Giản Ninh nhìn thấy Phó Trầm Chu, lập tức chạy thẳng tới, nhào lên người Phó Trầm Chu, vươn tay ôm lấy hắn, ôm cổ hắn.
Anh thật sự rất kích động.
"Phó Trầm Chu, mau, Đản Đản sắp ra rồi, mau đi."
Phó Trầm Chu sửng sốt: "Ninh Ninh, em nói gì?"
"Mau đi, Đản Đản sắp ra rồi."
Phó Trầm Chu cũng không cởi tạp dề ra, ôm Giản Ninh đi vào phòng kính.
Ống kính điện thoại đang ghi lại tất cả.
Đản Đản trong vỏ nghe thấy tiếng ba đi gọi daddy, càng thêm cố gắng dùng nắm đấm nhỏ từng vòng từng vòng đấm vào vỏ trứng, muốn nhanh chóng ra ngoài gặp mặt ba.
Hai người tiến vào, liền nhìn thấy một nắm đấm nhỏ không ngừng vung vẩy, từng chút từng chút đem mảnh vụn vỏ trứng đập xuống.
Phó Trầm Chu nhỏ giọng gọi: "Đản Đản?"
"Nha nha!"
Là Đản Đản đây.
Nghe thấy tiếng daddy gọi, Đản Đản càng thêm cố gắng muốn ra ngoài.
Nhóc phồng má, dùng sức dùng cái đuôi lớn vỗ một cái, cuối cùng vỏ trứng dưới sự kiên trì bền bỉ của nhóc vỡ nát, Đản Đản giống như một quả cầu lăn ra.
"Ai nha nha!"
Bóng nhỏ tóc vàng lăn vài vòng, sau đó ở trong nước thoải mái bày ra cơ thể nhỏ của mình, cố gắng bơi về phía hai người ba.
Nhân ngư nho nhỏ, còn không lớn bằng lòng bàn tay Giản Ninh, tóc vàng, đuôi cá màu lam, hoàn mỹ kế thừa vẻ đẹp của Giản Ninh, đôi mắt mang màu đen thuần khiết như đá hắc diệu, giống hệt Phó Trầm Chu.
Nhóc nhân ngư xinh xắn dễ thương, lại có vài phần nghiêm túc giống Phó Trầm Chu.
Nhóc bơi trên mặt nước, vui vẻ nhìn hai người ba, bơi một vòng trước mặt hai người bọn họ, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía hai người ba.
Giản Ninh vươn tay, nhóc nhân ngư bơi nhanh đến, ghé vào lòng bàn tay Giản Ninh.
Giản Ninh bế nhóc nhân ngư lên, nhóc nhân ngư mới ra khỏi vỏ, đuôi vẫn chưa có cách biến thành hai chân, qua 3 tháng nữa, lớn bằng kích thước của con người, đuôi mới có thể biến thành hai chân.
Ánh mắt nhóc nhân ngư ngây thơ nhưng vui vẻ, không ngừng ê a trong lòng bàn tay Giản Ninh,
Giản Ninh nhẹ nhàng chọc cái đuôi nhỏ của nhóc: "Đản Đản, ba không vứt bỏ con, hai ngày trước ba bị bệnh, sợ lây bệnh cho con, mới bảo daddy để Đản Đản ở dưới lầu."
"Không đúng, ba sai rồi, ba nên để Đản Đản ở cùng, Đản Đản tha thứ cho ba nhé?"
Nhóc nhân ngư hoàn toàn đặt mình trong lòng bàn tay Giản Ninh, khuôn mặt nhỏ áp vào tay Giản Ninh nhẹ nhàng hôn anh một cái, tỏ vẻ mình tha thứ.
Chỉ cần ba không vứt bỏ Đản Đản là được.
Cái đầu nhỏ của nhóc nhân ngư quá nhỏ, không chứa nổi quá nhiều cảm xúc, rất nhanh đã quên mất đau lòng.
Nhóc xoay người, đôi mắt giống như hạt đậu, nhìn hai người ba.
Giản Ninh ôm một lúc, cẩn thận đặt nhóc vào lòng bàn tay Phó Trầm Chu, để Phó Trầm Chu cảm nhận nhóc.
Nhóc nhân ngư nhìn hai người ba của mình, đột nhiên trở nên yếu ớt.
Đôi mắt màu đen to bằng hạt đậu của nhóc chớp chớp, một viên trân châu nhỏ rơi vào lòng bàn tay Phó Trầm Chu, lăn hai vòng, không nhúc nhích.
Tay kia Phó Trầm Chu cầm viên trân châu nhỏ lên, nghiêm túc nhìn một lúc, sau đó thả vào lòng bàn tay.
Dáng vẻ đáng thương của nhóc nhân ngư, thật khiến người ta đau lòng.
Giản Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi nắm đấm của nhóc, "Ba thổi thổi sẽ không đau nữa, Đản Đản giỏi nhất, đúng không?"
Đản Đản một bên rơi trân châu, một bên dùng sức gật đầu, trong lúc Giản Ninh thổi, cũng đưa cái đuôi của mình lên.
Cái đuôi nhỏ, tinh xảo giống như một con búp bê nhỏ được khâu từng đường mũi kim.
Giản Ninh nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi nhỏ của nhóc, cái đuôi lập tức hiểu chuyện quấn quanh ngón tay Giản Ninh.
A a a không được, thật là quá đáng yêu.
Giản Ninh nhẹ nhàng nắm cái đuôi nhỏ của nhóc, thổi cho nhóc một cái.
Cái đuôi nhỏ thoải mái giãn ra.
Vảy của nhóc vẫn còn non nớt, mềm mại, vớt lên tựa như cánh ve, quấn quanh đầu ngón tay anh, một chút khí lực Giản Ninh cũng không dám dùng.
Phó Trầm Chu đặt nhóc nhân ngư vào lòng bàn tay Giản Ninh, "Anh đi pha sữa bột cho con."
Giản Ninh gật đầu.
Anh nhìn nhóc nhân ngư nằm ngoan ngoãn, không ngừng trêu chọc nhóc.
Bởi vì không biết hôm nay nhóc con sẽ chui ra, đồ dùng mới mua nhóc nhân ngư vẫn chưa mở bao bì.
Nhưng cũng may, Phó Trầm Chu đã chuẩn bị hết, hắn lên lầu lấy sữa bột và bình sữa, cẩn thận khử trùng diệt khuẩn, sau đó pha trong bình sữa nhỏ hơn ngón tay cái, chạy nhanh xuống lầu.
Hắn đưa bình sữa cho Giản Ninh. Giản Ninh giơ bình sữa lên, đưa đến miệng cậu nhóc.
Nhóc con lập tức ngậm bình sữa, ra sức hút sữa ùng ục ùng ục, hai bàn tay nhỏ còn ôm lấy bình sữa.
Giản Ninh ngẩng đầu hỏi: "Có mỗi xíu, có thể uống no không?"
Phó Trầm Chu nói: "Em sờ cái bụng nhỏ của con đi."
Phó Trầm Chu đã học qua khóa học nuôi con.
Giản Ninh đưa tay sờ, hay lắm, tròn trịa.
Không được, không thể uống.
Cho dù đôi mắt to đen nhánh nhìn anh, vẻ mặt đáng thương, cũng không thể.
Nhóc nhân ngư như có kỹ năng bán moe không học tự thông, nhóc lăn đến bên cạnh ngón cái của Giản Ninh, vươn tay ôm lấy ngón cái, áp lên khuôn mặt nhỏ của mình, nhìn Giản Ninh.
Phó Trầm Chu cầm bình sữa nhỏ đi, lại rửa sạch bình nước nhỏ, đựng nước xong, bảo Giản Ninh bỏ tạm Đản Đản vào, sau đó lại bỏ thêm mấy vỏ sò, để Đản Đản làm giường ngủ.
Đản Đản quá nhỏ, ăn uống no đủ, rất nhanh đã tự mình tìm vỏ sò đóng lại ngủ.
Giản Ninh và Phó Trầm Chu lên lầu, đến phòng trẻ em đã chuẩn bị sẵn.
Ở đây có bể cá phù hợp với nhóc nhân ngư nhất, bên trong thiết kế, vỏ sò, tảng đá, rong rêu, cá nhỏ, san hô, tất cả đều dựa theo những thứ nhân ngư yêu thích mà thiết kế.
Đản Đản trốn trong vỏ sò ngủ bị đánh thức, mở to mắt nhìn Giản Ninh.
"Ê a?"
"Ngoan, đổi cho Đản Đản một căn nhà lớn nhé?"
"Ai nha nha!" Đản Đản lắc lắc cái đuôi nhỏ, nổi trên mặt nước, nhìn về phía Giản Ninh.
Giản Ninh cũng nhìn nhóc: "Thích ba không?"
Cái đuôi nhóc nhân ngư điên cuồng vỗ lên mặt nước, siêu cấp thích.
Sau đó nhóc cố gắng bơi sang vách, áp tay Giản Ninh, nhẹ nhàng áp.
Trời ạ, nhóc nhân ngư mới nở ra đã ngọt ngào như vậy ư.
Giản Ninh cảm thấy trái tim mình sắp bị ngọt đến tan chảy mất rồi.
Anh vội vàng mang nhóc nhân ngư lên lầu hai, bên cạnh phòng của hai người bọn họ, là phòng cho nhóc nhân ngư ở sau này.
Phó Trầm Chu vươn tay, nhóc con rất hiểu chuyện trực tiếp nhảy vào lòng bàn tay Phó Trầm Chu, sau đó, được Phó Trầm Chu thả vào trong bể nước.
Những bé con nhân ngư không giống như những đứa nhỏ con người mới sinh không hiểu gì.
Thời gian chúng ở trong vỏ trứng, chúng luôn cảm nhận và học hỏi về thế giới.
Rất nhanh nhóc đã hiểu, đây là ổ nhỏ sau này của nhóc.
Đầu tiên nhóc chui xuống đáy nước bơi một vòng, sau đó từ trên mặt nước nhô ra, ê ê a a nhìn hai người ba.
Giản Ninh nhỏ giọng giải thích: "Phó Trầm Chu, Đản Đản đang cảm ơn chúng ta."
Phó Trầm Chu ngồi xổm, cùng Đản Đản nhìn thẳng, nhìn khuôn mặt nho nhỏ của con trai, mỉm cười.
"Không có gì, Đản Đản."
Đản Đản bơi tới, khuôn mặt nhỏ áp vào vách bể cá, nhìn Phó Trầm Chu.
Giống như nhóc chưa hiểu, tại sao mình có thể nhìn thấy daddy, lại không thể tiếp xúc.
Phó Trầm Chu để tay xuống mặt nước, để nhóc nhân ngư chơi đùa.
Chơi mệt, nhóc nhân ngư dùng đuôi tạm biệt hai người ba, sau đó tự bơi vào trong vỏ sò phía dưới, ngủ một giấc.
Nhóc nhân ngư ba giờ phải tỉnh lại một lần, tỉnh lại phải ăn một lần.
Nhóc con vừa tỉnh lại, Phó Trầm Chu đã đứng dậy đi pha sữa bột, Giản Ninh phụ trách ở cùng nhóc con, dỗ nhóc vui vẻ.
Uống thêm một ly lớn nữa, cậu nhóc chơi một lúc rồi lại ngủ.
Cuối cùng Giản Ninh cũng nhớ ra: "Vỏ trứng và trân châu nhỏ của Đản Đản đâu?"
Giản Ninh lấy từ trong túi ra một nắm trân châu nhỏ, "Đây là lúc Đản Đản khóc, em lấy được, lúc Đản Đản đập vỡ vỏ, trân châu nhỏ trong vỏ đâu?"
Ánh mắt Giản Ninh trở nên quái dị nhìn Phó Trầm Chu.
"Phó Trầm Chu, anh sẽ không ném đi chứ."
Phó Trầm Chu: "..."
"Không có."
Phó Trầm Chu giải thích, "Trân châu của con trai, anh đã cất hết rồi, không ném, em yên tâm."
Sao Giản Ninh có thể yên tâm.
"Vậy anh cho em xem."
Phó Trầm Chu bất đắc dĩ: "Được."
Hai người lên lầu, Phó Trầm Chu mở két sắt ra.
Trong hòm ngoại trừ một xấp giấy, có vài cái bình nhỏ, phân biệt bình chứa vỏ trứng, trân châu nhỏ.
Phó Trầm Chu nói: "Xem đi, anh không ném.'
"Được rồi được rồi, tin anh."
Giản Ninh lấy viên trân châu nhỏ trong túi ra, đặt toàn bộ vào tay Phó Trầm Chu, "Vậy anh để cùng một chỗ đi, em giữ một lúc nói không chừng sẽ mất."
Trong lòng bàn tay Phó Trầm Chu cầm trân châu nhỏ, vặn mở nắp, bỏ trân châu nhỏ vào, sau đó cẩn thận vặn lại.
Giản Ninh quan sát chai trân châu lớn bên cạnh, hất cằm, nhìn Phó Trầm Chu.
Phó Trầm Chu mỉm cười.
Hắn lấy bình trân châu ra, mở ra, nhìn trân châu bên trong, cảm thấy mỹ mãn mỉm cười.
"Ninh Ninh, đây là trân châu của em, anh cất hết, một viên cũng không ném."
Trong lòng Giản Ninh thoải mái, nhìn hắn: "Anh giữ cái này làm gì, vì muốn cười nhạo em khóc à?"
Phó Trầm Chu: "Đúng vậy."
Giản Ninh trừng mắt nhìn hắn.
Phó Trầm Chu lập tức cười xin lỗi, "Xin lỗi, anh chỉ nói đùa Ninh Ninh thôi, anh chỉ muốn thu thập cảm xúc của Ninh Ninh rồi bảo vệ tốt, những thứ này đều là kho báu quý giá nhất của anh."
"Ninh Ninh, anh có thể giữ hết không?"
Giản Ninh cho hắn một ánh mắt coi như anh thức thời, hai má lại ửng đỏ.
"Tùy anh."
"Được, anh biết rồi, cảm ơn Ninh Ninh." Phó Trầm Chu cất cái chai lại, sau đó khóa két sắt, nhập mật mã, mở ra ghi vào.
Anh nói, "Ninh Ninh, nhìn chỗ này."
Giản Ninh vô thức nhìn lên, nhập con ngươi thành công.
Giản Ninh: "...???"
Phó Trầm Chu mỉm cười, "Ninh Ninh, tất cả kho báu của anh để hết trong két sắt này, chia sẻ toàn bộ với em, chúng ta cùng nhau thu thập trân châu Đản Đản, sau đó cất đi, được không?"
Khuôn mặt nhỏ của Giản Ninh không được tự nhiên, gật gật đầu.
Sao Phó Trầm Chu lại nói lời âu yếm như vậy, một câu lại một câu.
Anh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Trầm Chu, gật gật đầu, sau đó lại nghĩ, lần nào cũng do Phó Trầm Chu chủ động.
Hiện tại, Phó Trầm Chu chủ động đưa ra lời mời hôn môi, làm người yêu đủ tư cách, anh phải thỏa mãn yêu cầu của đối phương mới đúng.
Giản Ninh ngượng ngùng bước đến, đưa tay ôm lấy cổ Phó Trầm Chu, sau đó như chuồn chuồn lướt nước, hôn lên má hắn một cái, sau đó rúc vào trong ngực Phó Trầm Chu, vùi mặt giả chết.
Quá đáng yêu.
Phó Trầm Chu nhếch khóe miệng, "Cảm ơn Ninh Ninh, anh rất thích."
"Nhưng Ninh Ninh, em ngẩng đầu lên, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em."
"Cái gì vậy?" Giản Ninh ngẩng đầu hỏi.
Sau đó, anh bị Phó Trầm Chu ôm chặt, cúi đầu hôn môi.
Anh hoàn toàn bị Phó Trầm Chu chiếm thế chủ đạo, cảm giác mình giống như gỗ trôi trong nước, chỉ có thể nắm chặt Phó Trầm Chu.
Nhìn thấy gương mặt và cổ chàng trai đều đỏ, Phó Trầm Chu mới cảm thấy mỹ mãn buông anh ra.
Hai tay hắn nâng gương mặt Giản Ninh, để anh nhìn mình, trong con ngươi chỉ có một mình hắn.
"Ninh Ninh, vừa hôn môi, học xong chưa?"
Giản Ninh: "..."
Phó Trầm Chu thấy Giản Ninh không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu ghé vào tai anh nói, "Không học được à?"
"Biết rồi." Giản Ninh vội đẩy hắn ra.
Hiện tại Đản Đản đã phá vỏ, Phó Trầm Chu không thể không hiểu chuyện như vậy.
Giản Ninh đang suy nghĩ, nghe đối phương nói: "Ninh Ninh, nếu đã học xong, vậy chúng ta thử thêm lần nữa?"
"Gửi bài kiểm tra cho giáo viên."
"Không, không cần nữa..."
Giản Ninh còn chưa nói xong, đã bị Phó Trầm Chu nhẹ nhàng hôn lên môi, sau đó hôn sâu.
Phiền muốn chế-t, sao Phó Trầm Chu lại dính người như vậy.
Giản Ninh đẩy đối phương ra: "Em đói bụng, em muốn đi vệ sinh."
Phó Trầm Chu: "..."
Nhân ngư nhìn thì thông minh, mà lần nào cũng nghiêm trang nói hươu nói vượn, làm cho người ta dở khóc dở cười.
Phó Trầm Chu hỏi, "Ninh Ninh, em muốn ăn sao lại đến phòng vệ sinh?"
Giản Ninh: "...???"
Giản Ninh nhanh chóng phản ứng lại, anh trừng mắt nhìn Phó Trầm Chu, "Em đi vệ sinh trước, sau đó ăn, không được à?"
"Đương nhiên có thể." Phó Trầm Chu cười cười, "Nhà vệ sinh ở tay trái, thư phòng ở dưới lầu."
"Em biết." Giản Ninh xoay người rời đi.
Anh mới đến đầu cầu thang, đột nhiên nhớ ra Đản Đản.
Không được, phải đi tìm Đản Đản chơi.
Giản Ninh quẹo vào phòng Đản Đản.
Đản Đản ngủ dưới nước.
Nhóc nằm trong một cái vỏ sò đang mở, gối lên bàn tay nhỏ của mình, nằm sấp, đuôi cá không an phận lúc ẩn lúc hiện.
Giản Ninh cảm thấy cậu nhóc ngủ quá mệt.
Anh liền nhẹ nhàng bế nhóc con lên, đổi tư thế cho nhóc, để nhóc nằm thẳng.
Đản Đản ở trong nước phịch vài cái, sau đó lăn một vòng, ôm lấy cái đuôi lớn của mình.
Yên tâm ngủ.
Giản Ninh: "..."
Tư thế này, còn không bằng cái vừa rồi.
Cái đuôi to xinh đẹp, bị nhóc đặt trong miệng, nhẹ nhàng mút.
Cá nhỏ ngốc nghếch.
Giản Ninh nhìn cậu nhóc ngủ, nhìn một lúc lâu mới rời mắt, nằm trên giường nghỉ ngơi chơi điện thoại.
Anh chơi một lúc, chợt nghe thấy tiếng bong bóng phun "Phốc phốc phốc".
Giản Ninh ngẩng đầu, quả nhiên nhóc nhân ngư đã dậy, ghé vào vách bể cá, không nhúc nhích nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh đặt điện thoại xuống bước đến, ngồi xổm, nhìn nhóc nhân ngư xinh đẹp, cách thủy tinh nhìn con trai.
"Đản Đản, ngủ ngon không? Đói bụng không?"
Đôi mắt nhỏ của Đản Đản xoay tròn, đói bụng thì có đồ ăn ngon.
Nhóc ê ê a a, muốn ăn, bụng bụng đói.
Thậm chí còn thông minh dùng bàn tay nhỏ xoa xoa bụng nhỏ của mình, nhìn về phía ba bán sự đáng thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]