Giản Dữu phồng má lắc đầu, không phải, chú Cố rất tốt.
"Nếu ba không biết tại sao Dữu Dữu không vui, ba sẽ không thể giúp Dữu Dữu vui lên, hơn nữa, nhìn thấy Dữu Dữu không vui, ba cũng sẽ không vui." Giản Ninh dán mắt vào cậu nhóc, nói dối.
Giản Dữu cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Ba thúi!"
"Cái gì?" Giản Ninh không nghe rõ.
Xe vẫn chưa khởi động, Cố Diệc Đình ngồi ở ghế lái, nhìn hai ba con ngồi hàng sau.
Bàn tay nhỏ của Giản Dữu bất an xoa nắn vịt nhỏ, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
"Không có, không có tức giận." Bé cúi đầu, từ chối câu thông, trong hốc mắt lại lặng lẽ đọng hơi nước, quật cường mím cái miệng nhỏ, không muốn nói chuyện.
"Dữu Dữu." Giản Ninh thấy vậy, thật sự luống cuống, anh bế Giản Dữu từ ghế trẻ em lên, đặt vào ngực mình, để bé ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn mái tóc của bé.
"Dữu Dữu, nói cho ba biết có chuyện gì, được không?" Giản Ninh ôm chặt bé, "Có phải ba làm Dữu Dữu mất hứng không?"
Giản Dữu lắc đầu, vùi đầu vào ngực Giản Ninh, không chịu để Giản Ninh nhìn mặt bé, nhỏ giọng lại bất lực gọi: "Ba!"
Cậu nhóc là một nhóc con đáng yêu không mang thù, đã lâu không tự đè nén mình.
Giản Ninh cẩn thận suy nghĩ chuyện hai ngày nay, thử hỏi: "Có phải vì ba đi làm mà Dữu Dữu đau lòng không?"
Giản Dữu không nói lời nào, chỉ liên tục vùi vào ngực Giản Ninh.
Giản Ninh cảm thấy có lẽ là vậy, anh dùng cằm tựa lên đỉnh đầu cậu nhóc, kiên nhẫn giải thích, "Dữu Dữu, con nghe ba nói, ba ra ngoài kiếm tiền, bởi vì muốn mua cho Dữu Dữu nhiều đồ ăn ngon hơn."
"Ba hứa sẽ không bỏ lại Dữu Dữu, Dữu Dữu tin ba được không?"
"Nếu ba không đi làm, vậy hai bọn mình ăn cái gì đây? Quần áo cũng không có tiền mua, sẽ trần trụi chạy trên đường cái."
Giản Dữu vùi đầu, lỗ tai khẽ giật giật.
"Vậy nên, tha thứ cho việc ba ra ngoài làm việc, giao Dữu Dữu cho chú Cố nhé?" Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, kề vào lỗ tai nhỏ của bé, thần bí nói, "Dữu Dữu, thật ra ba có một bí mật nhỏ để ba nói cho con biết nhé."
Cậu nhóc lộ ra một khe hở, mềm mại hỏi, "Bí mật gì ạ?"
Giản Ninh nhỏ giọng nói, "Thật ra, chú Cố là một người ba khác của Dữu Dữu, giống như ba, cho nên, Dữu Dữu cũng có thể tin tưởng chú Cố giống như tin tưởng ba."
Cậu nhóc sững sờ ngẩng đầu.
Bé nhìn chú Cố, rồi lại nhìn ba, đầu nhỏ đột nhiên thông suốt, giọng khóc nức nở đáng thương không chịu được, "Ba, ba muốn tặng Dữu Dữu cho chú Cố sao?"
"Ô ô, không cần, ô ô ô..."
Giản Ninh: "..."
"Không phải, không phải, Dữu Dữu, con nghe ba nói, ý của ba là, chú Cố và ba, hai người đều là ba của Dữu Dữu, giống như những đứa trẻ khác có ba cũng có mẹ vậy, Dữu Dữu của chúng ta có hai người ba, Dữu Dữu hiểu chưa?"
Giản Ninh cảm thấy, anh nên nói cho Giản Dữu biết, Cố Diệc Đình là một người ba khác của bé, để bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Giản Ninh nhìn thoáng qua Cố Diệc Đình xin lỗi, Cố Diệc Đình đáp lại bằng ánh mắt trấn an và cảm kích.
Giản Dữu mê mang ngẩng đầu, lại nhìn chú Cố, lại nhìn ba, lại nhìn chú Cố, trong hốc mắt mang theo nước mắt hỏi, "Chú Cố là mẹ của Dữu Dữu ạ?"
Giản Ninh: "..."
Cố Diệc Đình: "..."
Giản Ninh thiếu chút nữa cười ra tiếng, anh nhìn Cố Diệc Đình cao ngất, xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, "Cũng có thể coi là vậy."
Cậu nhóc cái hiểu cái không gật đầu.
Bé cẩn thận nhìn chú Cố, ngượng ngùng nói nhỏ, mang theo khó hiểu, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, "Mẹ?"
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình xoa cái đầu nhỏ của bé, đáp lại.
Cậu nhóc lập tức vui vẻ, mình cũng có mẹ giống như những đứa trẻ khác.
Nhưng tại sao mẹ của người khác là con gái, mẹ của mình, là con trai?
Giản Dữu nhỏ giọng thì thầm, vẫn bị Giản Ninh nghe thấy.
Anh lắc đứa nhỏ ngồi trong ngực một cái, dịu dàng kiên nhẫn giải thích nói: "Bởi vì Dữu Dữu siêu cấp đáng yêu, cho nên Quan Âm Bồ Tát cố ý sắp xếp cho Dữu Dữu hai người ba, Dữu Dữu thích không?"
Giản Dữu nghiện xem Tây Du Ký, thích Tôn Ngộ Không.
Nghe câu Quan Âm Bồ Tát sắp xếp cho bé hai người ba, nhanh chóng tiếp nhận, gật gật đầu, "Biết rồi, cảm ơn Quan Âm Bồ Tát."
Bé từ trong ngực Giản Ninh đứng lên, ngượng ngùng chậm rãi chuyển đến trước mặt Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình dịu dàng nhìn Giản Dữu, trên mặt mang theo ý cười, trong ánh mắt lại có một tia đau lòng và chờ mong.
Giản Dữu cúi đầu, bản thân lặng lẽ rối rắm lúc lâu, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Diệc Đình, nhỏ giọng gọi: "Ba!"
Cố Diệc Đình cảm thấy nhóc con chưa từng mềm mại đáng yêu như vậy, giống như thạch đường nâu, mềm mại kề lên mặt hắn, để lòng hắn phát ngọt.
Cố Diệc Đình bế cậu nhóc lên, trực tiếp ôm vào ngực mình, khẽ hôn lên trán bé một cái.
Sau đó, gò má cậu nhóc ửng hồng, cũng hôn nhẹ sườn mặt chú Cố, nhanh chóng che hai mắt của mình, cúi đầu.
Ba từng nói, thích được Dữu Dữu hôn.
Chú Cố cũng là ba, cũng sẽ thích chứ?
Hơn nữa, chú Cố cũng hôn Dữu Dữu.
Cố Diệc Đình thất thần sửng sốt trong nháy mắt, mới đưa tay sờ chỗ mình được Giản Dữu hôn.
Cậu nhóc xấu hổ một lúc, lén xuyên qua kẽ tay nhìn về phía Cố Diệc Đình, thấy Cố Diệc Đình vẫn đang nhìn mình, lại giống như bé chuột hamster, đem mình giấu đi.
Cố Diệc Đình im lặng ôm con, ôm một lúc, mới đưa cho Giản Ninh, ánh mắt thâm thúy tối nghĩa, "Ninh Ninh, cảm ơn em."
"Không, không cần cảm ơn."
Giản Ninh trả lời khô khan, đưa tay nhận lấy cậu nhóc, đặt bé lên ghế trẻ em.
Cố Diệc Đình gọi cái gì không được, cứ phải gọi Ninh Ninh.
Giống như công tắc quỷ, cậu vừa nghe, toàn thân đã mất kiểm soát.
Giản Ninh cứng ngắc nói: "Bọn mình đi thôi."
"Được, nghe Ninh Ninh."
Hai má chàng trai đỏ bừng, Cố Diệc Đình hài lòng khởi động xe, về nhà.
Xe dừng lại ở bệnh viện thú y, Cố Diệc Đình hỏi: "Muốn đi xem mèo con trước không?"
"A, muốn muốn." Giản Ninh không thể chờ thêm.
Cố Diệc Đình lại hỏi: "Dữu Dữu muốn đi thăm mèo con không? Bây giờ bọn mình có thể đi."
"Muốn!" Giọng nhóc con nho nhỏ mềm mại, nhưng đầy ắp vui sướng và chờ mong.
Cố Diệc Đình lái xe, Giản Dữu ngồi ở hàng sau, nhỏ giọng giới thiệu mèo con với Giản Ninh, hai cái đầu gắt gao sáp vào nhau.
Một lát sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện thú y, ba người xuống xe, Giản Dữu kéo tay Giản Ninh, bước nhanh về phía trước.
Đi vào bệnh viện thú y, bác sĩ đang bận, bảo họ ngồi xuống ghế chờ một lúc.
Bệnh viện thú y có rất nhiều động vật nhỏ, hai mắt Giản Ninh tỏa sáng, như tiến vào thế giới cực lạc, anh nhìn mèo con, trêu chọc chó con, lại cùng chim nhỏ chào hỏi.
Giản Dữu theo sau Giản Ninh, hai ba con cùng nhau nhìn động vật nhỏ.
Một lát sau, bác sĩ thú y vội vàng đi ra, đi tới đối diện Cố Diệc Đình ngồi xuống, giải thích: "Ngại quá có hơi bận, hôm nay hai nhân viên khác đi tiễn động vật nhỏ hết, chỉ còn mình tôi ở trong tiệm."
"Không sao," Cố Diệc Đình hỏi, "Bạch Bạch sao rồi, bọn tôi đến thăm một lát."
"Trạng thái của Bạch Bạch rất tốt, có thể ăn cơm, thời gian tỉnh táo cũng bình thường", Bác sĩ nói, "Tôi mang ra cho mọi người xem."
"Làm phiền rồi."
Bác sĩ lấy lồng sắt ra, Giản Dữu lập tức kéo Giản Ninh chạy sang: "Ba xem, đây là Bạch Bạch."
Bé đem cái đầu nhỏ tiến đến bên cạnh lồng sắt, nghiêm túc nhìn mèo con, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, "Bạch Bạch, ngày hôm nay của em thế nào, có ăn cơm không đó?"
"Bạch Bạch, em có nhớ anh không, anh rất nhớ em." Giản Dữu nhỏ giọng tiếp tục nói, "Em yên tâm, rất nhanh bọn anh có thể đưa em về nhà, em phải nghe lời bác sĩ, uống thuốc cho tốt nhé."
Mèo con nhỏ giọng "meo meo", nói chuyện với cậu chủ nhỏ.
Ba người lớn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giản Dữu, buồn cười.
Giản Ninh ngồi xổm xuống, cùng Giản Dữu nhìn mèo con, anh thông qua khe hở lồng sắt, nhẹ nhàng vuốt ve mèo con.
Mèo con quá nhỏ, còn chưa lớn bằng bàn tay anh, co mình thành van cầu nhỏ, hoảng loạn e sợ nhìn đám người, nhỏ giọng meo ô.
Thật là, quá đáng yêu.
Giản Ninh không hề kháng cự.
Anh quay đầu, nhìn về phía Cố Diệc Đình, ánh mắt giống như mèo con nằm trong lồng, "Cố tổng, anh đúng là một người tốt."
Cố người tốt: "... Cảm ơn!"
Một nhà ba người lưu luyến không rời rời khỏi bệnh viện thú y, về đến nhà.
Trong nhà vẫn còn vịt nhỏ đang chờ.
Ra ngoài cả đêm, không biết vịt nhỏ có khỏe không.
Vừa xuống xe, cậu nhóc lập tức chạy về phía vịt nhỏ, chào hỏi nó.
Giản Dữu bế vịt lên, nghiêm túc nói chuyện với vịt: "Hoàng Hoàng, bọn mình có thêm bạn tốt rồi, em ấy tên Bạch Bạch, là một con mèo nhỏ, cậu chắc chắn sẽ thích em ấy."
"Em ấy siêu đáng yêu, đầu tròn, lông xù, mắt màu xanh, còn có một cái đuôi nhỏ."
Vịt vịt nghiêng đầu, mắt đậu nhìn Giản Dữu.
Cạc cạc!
Vịt vịt không hiểu!
"Hoàng Hoàng, sau này cậu là anh, Bạch Bạch là em, thích em trai không?"
Vịt nhỏ: "Cạc cạc cạc!"
Nghe không hiểu cạc cạc cạc!
Hai người lớn cầm đồ sắp vào nhà, Giản Dữu còn đang ôm vịt nhỏ líu ríu.
Cố Diệc Đình mỉm cười: "Dữu Dữu hoạt bát hơn rồi."
"Đúng thật", Giản Ninh tán thành, "Đã biến thành nhóc con nói nhiều, nói rất nhiều."
Cố Diệc Đình nhìn cậu nhóc, "Trẻ con hoạt bát một chút mới tốt."
"Cũng đúng, nói nhiều cũng tốt", Nhắc đến nhóc con, Giản Ninh thoạt nhìn đáng tin hơn, anh nghĩ nghĩ, lại gần Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói: "Cố tổng, hỏi anh một câu nhé."
Hai người dựa sát vào nhau, Cố Diệc Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn và vành tai khéo léo của đối phương, trái táo lăn lộn: "Em hỏi đi."
"Anh nói cho em biết, tại sao hôm nay Dữu Dữu lại khóc?", Giản Ninh nói, "Tuy Dữu Dữu mềm mại, nhưng bình thường rất ít khi khóc, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nên mới khóc."
Giản Ninh chớp mắt: "Không phải Cố tổng bắt nạt trẻ con chứ."
Mặc dù có chân tướng của mẹ, hòa tan nỗi đau của cậu nhóc, nhưng Giản Ninh vẫn muốn biết vì sao Giản Dữu lại khóc?
"..." Cố Diệc Đình liếc anh một cái, cho anh một ánh mắt không rõ.
"Em đoán xem."
"Ai nha em không đoán ra, Cố tổng nói cho em biết đi, làm ơn làm ơn đi!" Giản Ninh giữ chặt Cố Diệc Đình, sau đó chắp tay trước ngực, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Giống như mèo con đang làm nũng.
Cố Diệc Đình lập tức bật cười, nói, "Dữu Dữu nghe đứa bé kia gọi ba, còn nhìn thấy em hôn nhóc đó."
Hả?
Gì cơ?!
Cố Diệc Đình nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ dại ra của chàng trai như mong đợi, khẽ nhếch khóe miệng.
Giản Ninh suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã hiểu ra.
Không phải Dữu Dữu cho rằng mình không cần bé nữa chứ?
Giản Ninh đã sớm phát hiện, cậu nhóc rất nhạy cảm sợ ba không cần bé.
Ánh mắt Giản Ninh đi tìm Giản Dữu, Giản Dữu và vịt nhỏ cậu đuổi tôi tôi đuổi cậu, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Một nhà ba người đều ở nhà, nhóc con rõ ràng càng thêm vui vẻ, lúc thì chạy tới kéo Giản Ninh, lúc thì chạy tới nhìn Cố Diệc Đình, bận đến quên cả trời đất.
Cơm nước xong, Giản Ninh ôm cậu nhóc lên lầu tắm rửa, hai ba con ngồi trong bồn tắm, ngâm mình trong bồn tắm.
Giản Dữu vui vẻ thổi bong bóng, cái miệng nhỏ chu lên, nhẹ nhàng thổi một mảng, bong bóng thoáng cái né ra, sau đó lại nhanh chóng tụ lại.
Giản Ninh chơi với cậu nhóc, đưa tay đẩy bọt đến cạnh bé, hai tay kéo một đóa bọt hoa, đặt lên đầu cậu nhóc.
Giản Dữu ngây ngốc đưa tay sờ hoa hoa nhỏ, sờ được một đầu bong bóng màu trắng.
Vịt nhỏ cao su màu vàng chậm rãi bơi qua.
Giản Ninh vươn tay, ôm cậu nhóc vào trong ngực, cầm tay nhỏ của bé, cùng nhau thổi bong bóng.
Anh thấy nhóc con vui vẻ, vẫn quyết định nhắc đến chuyện buổi sáng thêm lần nữa, nếu không với tính cách của bé, có khả năng vào một ngày nào đó đột nhiên nhớ ra, lại lén khóc nhè.
Giản Ninh nhỏ giọng hỏi: "Dữu Dữu, bây giờ có thể nói cho ba biết, vì sao buổi sáng không vui không?"
Cậu nhóc vui vẻ cẩn thận suy nghĩ chuyện xảy ra vào sáng nay, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt mếu máo, bé lại nghĩ đến câu mà buổi chiều ba Cố nói cho mình biết, cho dù là chuyện gì cũng phải thẳng thắn thành khẩn nói cho ba.
Bé cúi đầu chọc một con vịt nhỏ đồ chơi màu vàng, lại nắm chặt con vịt nhỏ, giống như một bé chim cút nhỏ rụt lại, nhỏ giọng nói, "Con thấy anh thơm ba."
Giản Ninh im lặng nhìn bé, thân mật xoa đầu nhỏ của bé, thấy nhóc con cúi đầu không nói gì nữa, lại hỏi, "Còn nữa không?"
Khuôn mặt nhỏ của nhóc con rối rắm nhăn thành vỏ quýt, ngón tay đan nhau, do dự một hồi, mới nhỏ giọng nói, "Con nghe thấy anh gọi ba là ba."
Nửa phút sau, bé lại nhỏ giọng, không tình nguyện nói, "Ba là ba của Dữu Dữu, không phải ba của anh." Vừa nói, vừa nắm chặt ngón tay Giản Ninh.
Lúc Giản Ninh nghe Cố Diệc Đình nói, cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ uất ức của nhóc con, chỉ cảm thấy vừa đau lòng vừa ấm lòng.
Anh đem nhóc con xoay lại, chính diện nhìn nhóc con.
Khóe mắt bé mít ướt càng đỏ hơn, nước mắt rơi xuống.
Giản Ninh vươn tay, lau nước mắt cho bé, nhưng lại làm bọt dính lên mặt cậu nhóc.
Anh đau lòng nói, "Dữu Dữu, con phải tin ba, ba mãi mãi là ba của Dữu Dữu."
Giản Dữu chớp chớp mắt.
Giản Ninh nói: "Ba tham gia một chương trình, trong chương trình tạm thời đóng vai ba của anh trai, chỉ có hai ngày, cho nên, anh trai mới gọi ba là ba."
"Lỗi tại ba, sau này ba sẽ không bao giờ để các bạn nhỏ khác gọi ba là ba nữa, Dữu Dữu tha thứ cho ba nhé?"
Giản Dữu gật đầu.
"Dữu Dữu, ba mãi mãi sẽ không vứt bỏ con, bất kể trước kia, ba đã nói những lời hồ đồ gì, đều là giả, Dữu Dữu đem toàn bộ quên hết nhé?"
Giản Dữu chớp chớp mắt, nhìn Giản Ninh, nhỏ giọng mà bất an gọi một tiếng: "Ba!"
Giản Ninh lập tức ôm lấy bé.
Cậu nhóc mềm mại dính lấy Giản Ninh, giọng nói nặng nề, "Ba là ba của Dữu Dữu."
- "Đúng, của Dữu Dữu."
"Ba sẽ không bỏ rơi Dữu Dữu."
- "Đúng, sẽ không, mãi mãi không."
Giản Dữu ôm chặt Giản Ninh, kề mặt Giản Ninh, nghiêm túc lại hồi hộp nói, "Dữu Dữu cũng là Dữu Dữu của ba."
"Đúng, là Dữu Dữu của ba."
Giản Ninh cúi đầu, hôn bé một cái.
Bàn tay nhỏ của nhóc con che mặt, lại buông ra, nhỏ giọng mềm mại, "Còn muốn ba hôn con."
"Được."
Giản Ninh cười cười, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán, khuôn mặt, còn có móng vuốt nhỏ.
Giản Ninh nhấc cục bột lên, lau sạch, sau đó bọc lại đặt lên giường.
Giản Dữu tự mình chui ra khỏi khăn tắm, mặc áo ngủ.
Hôm nay phải mặc áo ngủ thỏ con, sau khi mặc vào hai lỗ tai thỏ vểnh lên, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, thật sự rất giống một con thỏ con.
Giản Ninh xoa tai thỏ, đi dọn dẹp phòng tắm, quay lại chơi với cậu nhóc, kể chuyện cho bé nghe.
Giản Dữu ngoan ngoãn nằm trong chăn, nghe ba kể chuyện cổ tích.
Đột nhiên, bé giống như nhớ ra một chuyện, đứng lên, nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi, "Ba, chú Cố đâu?"
"Hả? Cái gì?"
Giản Ninh hoàn toàn không ngờ, cậu nhóc lại đột nhiên nhắc tới Cố Diệc Đình.
Giản Dữu vân vê ngón tay nhỏ, hỏi, "Ba Cố đâu?"
"Ba Cố không ngủ với bọn mình ạ?"
Hai ba con Giản Ninh và Dữu Dữu trốn trong góc, lén bàn bạc thật lâu, mới quyết định tiếp tục gọi Giản Ninh là ba, nếu có Giản Ninh lại có Cố Diệc Đình, thì gọi là ba Cố.
So sánh, Cố Diệc Đình không có bất kỳ ý kiến gì.
Bé chớp chớp mắt, vô tội nhìn Giản Ninh.
"Bởi vì ba mẹ nhà người ta đều ngủ cùng nhau."
Giản Ninh ngẩn người, mới kịp phản ứng.
"Anh ấy, anh ấy bận." Giản Ninh suy nghĩ một lúc, ăn nói lung tung, "Buổi tối ba Cố phải làm việc đến khuya mới có thể ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi kiếm tiền nuôi Dữu Dữu, ba Cố rất mệt, phải nghỉ ngơi thật tốt, cho nên mới không ngủ với bọn mình."
"Cho nên, Dữu Dữu ngủ trước đi, sáng mai thức dậy là có thể gặp ba Cố rồi."
Giản Dữu mở to hai mắt suy nghĩ một lúc, hình như ba Cố thật sự rất bận có rất nhiều việc.
Bé gật gật đầu, từ trong chăn chậm chạp chui ra, nhỏ giọng nói, "Vậy bọn mình đi chúc ba Cố ngủ ngon đi, được không?"
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh không muốn đi, ngộ nhỡ Giản Dữu ở trước mặt Cố Diệc Đình nói muốn ngủ cùng, anh thà đi ngủ với Hoàng Hoàng còn hơn.
Giản Ninh giúp cậu nhóc trượt xuống giường.
Anh nói, "Dữu Dữu tự đi chúc ba Cố ngủ ngon, chuyện của mình phải tự mình làm."
Giản Dữu nghiêng đầu: "Ba không chúc ba Cố ngủ ngon ạ?"
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh nói qua loa: "Ba đã nói với ba Cố rồi, con mau đi, còn về ngủ."
"Dạ."
Cậu nhóc bị thuyết phục, tự mình xỏ dép lê, chạy đi tìm Cố Diệc Đình.
Bé đến phòng ngủ của Cố Diệc Đình, đẩy cửa đi vào, phát hiện không có ai, lại chạy đến thư phòng.
Cửa thư phòng không đóng, quả nhiên hắn đang làm việc trong thư phòng.
Giản Dữu cẩn thận thò hai lỗ tai thỏ ra, sau đó, lộ ra đôi mắt to của mình, nhìn Cố Diệc Đình, nhỏ giọng gọi: "Ba ơi!"
Cố Diệc Đình dừng bút trong tay, ngẩng đầu, nhìn thấy một con thỏ nhỏ lông xù.
Hắn cười vẫy tay.
Cậu nhóc lập tức chạy vào, nhào vào ngực Cố Diệc Đình, được Cố Diệc Đình đưa tay ôm lấy.
Cố Diệc Đình cười hỏi, "Thỏ con ở đâu ra vậy?"
"Dạ, là con đây!" Giản Dữu nghiêm túc trả lời.
"Thì ra là Dữu Dữu", Cố Diệc Đình tiếp tục hỏi, "Dữu Dữu có chuyện gì à?"
Giản Dữu lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Không có gì, Dữu Dữu muốn ngủ, chúc ba ngủ ngon."
"Cố ý đến chúc ngủ ngon à?" Cố Diệc Đình nhìn bé.
Giản Dữu không rõ nên gật đầu, hai lỗ tai thỏ lắc lắc.
Cố Diệc Đình lại không biết hoạt động tâm lý của Giản Ninh. Anh nhìn Giản Ninh ngồi phịch xuống ghế, động tác giống hệt Giản Dữu, thật đáng yêu.
Thiếu chút nữa hắn cười ra tiếng, ho nhẹ một tiếng, nhìn Giản Ninh, "Em có muốn chuyển đến đây ở tạm không?"
"Cái gì?" Giản Ninh nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cố Diệc Đình tiếp tục nghiêm trang, chính khí lăng nhiên, lý do chính đáng nói, "Bọn mình vừa công bố quan hệ, nếu như bị paparazzi chụp được không ở cùng một nơi, chỉ sợ có ảnh hưởng ác liệt, đối với hai chúng ta đều không tốt."
"Cho nên, em dọn qua đây ở một thời gian, thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]