Chương trước
Chương sau
Giản Dữu ngồi xổm trên cỏ chơi với vịt nhỏ.

Giản Ninh gửi wechat cho Cố Diệc Đình: Ngài Cố?

Rất nhanh Cố Diệc Đình đã trả lời: Ở

Giản Ninh: Không ngờ Cố tổng lại nuôi một con vịt nhỏ.

Cố Diệc Đình: Đúng là có nhiều thứ em không ngờ.

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh: Do Cố tổng ưu tú đa tài đa nghệ.

Cố Diệc Đình: Cảm ơn

Giản Ninh: "..."

Không ngờ thoạt nhìn Cố Diệc Đình nghiêm túc cấm dục cẩn thận tỉ mỉ, lại là một người biết làm bữa sáng, biết nấu mì sợi, biết nuôi vịt nhỏ.

Nhưng như vậy tuyệt đối không khiến cho hình tượng Cố tổng sụp đổ, ngược lại lộ ra vài phần sinh động.

Giản Ninh cười.

Giản Ninh: Sau này tôi sẽ cố gắng phát hiện Cố tổng có nhiều tài nghệ hơn.

Cố Diệc Đình: Được

Sao anh không phát hiện Cố Diệc Đình là một người thuận buồm xuôi gió như vậy.

Vịt nhỏ từ trong lòng bàn tay Giản Ninh ngã nhào chạy đi, Giản Ninh ngồi xổm xuống, bắt vịt nhỏ lại, đặt trong lòng bàn tay.

Hình như vịt nhỏ hoàn toàn không sợ người, đứng trong tay Giản Ninh, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Cạc!"

Cái miệng nhỏ màu cam tinh xảo đáng yêu.

Đáng yêu hơn cả chủ nhân của nó.

Giản Ninh sờ cái miệng nhỏ của nó, vịt nhỏ nhẹ nhàng hôn một cái.

Giản Ninh tiếp tục hỏi: Cố tổng, vịt nhỏ ăn gì?

Cố Diệc Đình: Tôi đã bón rồi, không cần bón nữa

Cố Diệc Đình: Nếu bọn em muốn bón, lấy thức ăn trong ổ nó ra bón

Cố Diệc Đình: Không thể ăn nhiều

Giản Ninh: Được

Giản Ninh: Mẹ chồng

Cố Diệc Đình gửi đến một nụ cười chết chóc ôn hòa.

Vịt nhỏ ở trong tay Giản Ninh buồn ngủ, giống như một đứa bé, nhẹ nhàng mổ ngón tay Giản Ninh hai cái, nằm thẳng.

Bàn tay Giản Ninh xòe ra, bưng vịt nhỏ hỏi: "Cố tổng, vịt kho tàu được không?"

"Tôi nấu rất ngon."

Cố Diệc Đình: Muốn ăn vịt, buổi trưa tôi bảo người đưa qua cho em, ngoan

Cố Diệc Đình: Vịt nhỏ là quà tặng Dữu Dữu

Cố Diệc Đình: Vịt kho tàu, là quà cho em

Giản Ninh nhìn chữ Cố Diệc Đình gửi, trong lòng buồn bực xấu hổ, Cố Diệc Đình có ý gì, coi anh là Dữu Dữu à?

Giản Ninh lười phản ứng Cố Diệc Đình.

Anh cất điện thoại đi, ngồi trên tảng đá, Giản Dữu ngoan ngoãn ngồi đối diện Giản Ninh, hai ba con nhìn vịt nhỏ trong lòng bàn tay Giản Ninh, như đang nhìn trân bảo nào đó.

Bàn tay nhỏ của Giản Dữu cẩn thận dọc theo lông, chậm rãi vuốt ve vịt nhỏ, vịt nhỏ thoải mái nheo mắt lại.

Giản Dữu nhìn một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện, xoay người chạy trở lại phòng, từ trong ba lô nhỏ của mình lấy ra món đồ chơi vịt nhỏ.

Bóp đồ chơi vịt nhỏ "Két" một tiếng.

Vịt nhỏ "Cạc" một tiếng.

Cậu nhóc "Cạc" một tiếng.

Buổi trưa, quả nhiên Cố Diệc Đình phái người đưa phần vịt kho tàu đến.

Cả một con vịt, bị cắt thành lát mỏng, Giản Dữu cố gắng dùng đũa trẻ em gắp lên một miếng, bỏ vào trong miệng nhỏ của mình, bẹp bẹp, ngon!

Ánh mắt nhóc con tỏa sáng, "Ba, có thể cho vịt vịt ăn thịt không?"

"Có thể vịt sẽ không muốn ăn thịt!"

Giản Ninh nhìn dáng vẻ ngây thơ của Giản Dữu, có ý tốt nói: "Vịt quá nhỏ, chỉ có thể ăn thức ăn cho vịt, vịt không thể ăn thịt."

"Vịt đáng thương ghê." Giản Dữu vỗ vỗ bụng mình, "Thịt ngon, vịt không thể ăn."

"Dữu Dữu có thể thay vịt ăn nhiều hơn," Giản Ninh trêu chọc bé, "Sau đó, nói cho vịt biết thịt vịt có vị gì."

"Dạ!"

Giống như cậu nhóc đột nhiên bị Giản Ninh đánh thức, hì hục cúi đầu ăn thịt, cơm nước xong, rửa tay, quả nhiên bé chạy nhanh ra ngoài tìm vịt nhỏ.

Vịt nhỏ ở trong sân tự mình chơi, thấy Giản Dữu đi ra, cạc cạc cạc.

Giản Dữu chạy về phía vịt nhỏ, ngồi xổm xuống, đặt hai bàn tay nhỏ bé lên mặt đất, vịt nhỏ rất thuần thục nhảy vào lòng bàn tay Giản Dữu.

Giản Dữu nghiêm túc giới thiệu bữa trưa của mình với vịt nhỏ: "Vịt nhỏ, trưa nay ăn thịt, thịt rất ngon, nhưng ba nói vịt không được ăn thịt."

Giản Ninh dọn dẹp bàn lấy giấy lau sạch, đóng gói rác lại ném vào thùng rác.

Giản Dữu lén mang vịt nhỏ ngồi xổm bên cạnh thùng rác: "Nhưng tuy cậu không thể ăn thịt, nhưng có thể ngửi một cái, rất thơm, vịt cậu nhất định sẽ thích."

Vịt: "Cạc!"

Giản Dữu ngồi xổm bên cạnh thùng rác rất lâu, Giản Ninh dở khóc dở cười, nhấc cậu nhóc ra khỏi thùng.

"Dữu Dữu, vịt nhỏ phải ngủ trưa rồi, bọn mình đưa nó đến ổ nhỏ được chứ?"

Vịt nhỏ phối hợp gật đầu như gà mổ thóc trong tay Giản Dữu.

Giản Dữu không tình nguyện bĩu môi, nhìn vịt nhỏ gật đầu.

"Được rồi!"

Hai tay bé cầm vịt nhỏ, đặt vịt nhỏ vào trong ổ, lưu luyến không rời nhìn vịt nhỏ nằm sấp trên đệm mềm, mới theo Giản Ninh về phòng ngủ.

Vịt nhỏ hoàn toàn trở thành vật nuôi mới của Giản Dữu.

Buổi chiều, Giản Dữu vừa tỉnh ngủ, đã bò xuống giường luôn, xỏ giày, rồi chạy nhanh xuống lầu tìm vịt nhỏ.

Tiết kiệm thời gian của Giản Ninh.

Giản Ninh theo cậu nhóc xuống lầu, thoải mái ngồi trên xích đu trong sân, nhìn cậu nhóc đuổi theo vịt nhỏ, từ từ chơi điện thoại, lướt weibo.

Lúc Cố Diệc Đình trở về, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Giản Ninh ngồi trên xích đu đung đưa.

Cố Diệc Đình cảm thấy cuộc sống của mình đã mỹ mãn.

Hắn dừng xe, bước đến.

Giản Ninh ngồi trên xích đu uể oải lắc lắc tay, đứng lên duỗi lưng một cái, nhóc con và vịt nhỏ lon ton chạy về phía Cố Diệc Đình.

"Chú Cố, chú về rồi!"

"Cạc! Cạc! Cạc!"

Cố Diệc Đình khom lưng, một tay một đứa, bế cả cậu nhóc và vịt lên.

Cố Diệc Đình nhìn Giản Dữu, hỏi, "Dữu Dữu thích chỗ này không?"

Giản Dữu gật đầu: "Siêu thích, có cả vịt nhỏ nữa."

Vịt nhỏ nhảy vào lòng bàn tay Cố Diệc Đình, hai bàn tay nhỏ bé của Giản Dữu ôm lấy vịt nhỏ.

"Vậy chú Cố đưa vịt nhỏ cho Dữu Dữu, Dữu Dữu chăm sóc vịt nhỏ nhé?"

"Dạ."

Cố Diệc Đình ôm Giản Dữu bước đến, nhìn chàng trai lười biếng, hỏi: "Cơm trưa có ngon không?"

Giản Ninh: "Ngon lắm, cảm ơn Cố tổng."

"Thích là được rồi," Cố Diệc Đình cười.

Hắn thả cậu nhóc xuống, vào trong phòng thay một bộ quần áo ở nhà màu xám tro, thoáng cái thoạt nhìn Cố tổng trẻ lại không ít.

Hắn bế nhóc con, ra ngoài đặt trên bãi cỏ, dạy nhóc con nuôi vịt thế nào, hai người một vịt ở trên bãi cỏ chơi rất vui vẻ.

Giản Ninh đi theo xem náo nhiệt: "Cố tổng rất thích vịt nhỏ, làm ba vịt rất xuất sắc."

"Không phải, tùy tiện mua trên đường thôi," Động tác Cố Diệc Đình thuần thục, vừa sờ đầu vịt nhỏ, vừa nói, "Thấy vịt nhỏ hơi giống Dữu Dữu, nên mua về."

"Mua về rồi, phải chăm sóc thật tốt." Cố Diệc Đình tiếp tục nói, "Hơn nữa, tôi cảm thấy Dữu Dữu sẽ rất thích vịt nhỏ."

Vịt nhỏ đã quen mùi hương của Cố Diệc Đình, chủ động cọ vào lòng bàn tay Cố Diệc Đình, ngoan ngoãn để hắn sờ.

Cậu nhóc thấy ngưỡng mộ, cùng vịt nghiêng đầu nhìn Cố Diệc Đình.

Đừng nói, thật đúng là giống nhau như đúc.

Giản Ninh bị chọc cười, không nhịn được cười ha ha.

Hai người một vịt cũng không biết vì sao Giản Ninh bật cười, ba mặt khó hiểu.

Như vậy nhìn qua, Cố tổng cũng rất giống Giản Dữu, tuy rằng ngày thường nhóc con nhìn qua mềm mại.

Vậy chẳng phải, Cố tổng và vịt rất giống nhau ư?

Cố Diệc Đình lau bùn trên tay, đứng dậy, nhìn lúm đồng tiền nhàn nhạt của Giản Ninh, giọng nói trầm thấp: "Sao vậy?"

"Không có gì." Giản Ninh nói, "Chỉ là cảm thấy Cố tổng siêu đáng yêu, siêu hấp dẫn."

"Vậy là được rồi," Cố Diệc Đình cười nhạt.

Hắn nghĩ hắn đã rất hài lòng với đáp án này, ánh mắt nhìn Giản Ninh càng sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.