Hai tay Giản Ninh đè lên mặt cậu nhóc, xoa xoa giống như bóp nặn bánh quai chèo. Sau này, nhất định phải cho bé con ăn đến trắng trẻo mập mạp, nuôi thành cục bột trắng.
Mặt nhỏ của Giản Dữu bị bàn tay to của ba xoa xoa cảm giác khá lạ, đáng đáng yêu yêu, lẩm bẩm lầm bầm gọi ba.
Cuối cùng Giản Ninh cũng buông cậu nhóc ra, nhét dâu tây vào miệng Giản Dữu: "Dữu Dữu ăn đi, ba ăn rồi, Dữu Dữu nếm thử."
Giản Dữu vui vẻ, ánh mắt biến thành mặt trăng lưỡi liềm nhỏ, cắn dâu tây, hương vị ngọt ngào tràn ngập vị giác, cuối cùng mới thỏa mãn chậm rãi nuốt dâu tây xuống.
"Ba, ngon quá."
Cậu nhóc vui vẻ bàn tay nhỏ dùng sức vỗ vỗ, jiojio xê tới xê lui.
Một quả dâu tây đã khiến bé con vui vẻ như vậy, quá dễ hài lòng.
Mua.
Lần sau đi siêu thị, phải mua thật nhiều dâu tây cho bé con.
"Nào, Dữu Dữu nếm thử bánh ngọt có vị sô cô la," Giản Ninh cầm lấy một cái bánh ngọt hình dê nhỏ, đưa cho Giản Dữu, "Cho Dữu Dữu một con dê nhỏ đáng yêu."
Giản Dữu vui vẻ cầm lấy dê nhỏ, đặt ở trước mặt mình, nghiêm túc quan sát dáng vẻ dê nhỏ, sau đó vui vẻ nói: "Ba, ngực dê nhỏ còn có một cái nơ bướm!"
Giản Dữu đưa đến trước mặt Giản Ninh, chia sẻ: "Ba, ba xem, nơ bướm nhỏ."
Giản Ninh híp mắt nhìn, quả nhiên có một cái nơ bướm nhỏ như hạt gạo.
"Oa, thật sự có nơ bướm", Giản Ninh lộ ra biểu cảm khoa trương, vẻ mặt vui mừng giống như cậu nhóc, "Dữu Dữu giỏi quá, ba cũng không nhìn thấy."
"Ha ha ha... " Được ba khen ngợi, Giản Dữu càng thêm vui vẻ, so với phát hiện nơ bướm chocolate còn vui vẻ hơn, "Ba, ăn dê con đi."
Bé đặt chocolate lên miệng ba, đôi mắt to tràn ngập chờ mong nhìn về phía Giản Ninh.
Đáng yêu quá, hiểu chuyện quá!
Đôi mắt to của cậu nhóc tròn xoe, giống như hai quả nho lớn màu đen, lông mi cong cong ngây ngây thơ thơ, lại ỷ lại trăm phần trăm vào Giản Ninh, ở với cậu nhóc thật sự quá chữa khỏi, giống như ở với một miếng bơ ngọt ngào.
Giản Ninh nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu, không dùng sức bóp bóp: "Dữu Dữu ăn trước đi, hồi nãy ba ăn dâu tây trước rồi, bây giờ đến lượt Dữu Dữu ăn trước."
Giản Dữu nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ lời ba nói, rất có đạo lý, nhưng mà, Dữu Dữu muốn ba ăn miếng đầu tiên.
Giản Ninh khẽ cắn một miếng chocolate sừng dê, trước mặt thằng nhóc, nghiêm túc thưởng thức, sau đó nói: "Ngon lắm, Dữu Dữu mau nếm thử."
Giản Dữu học theo dáng vẻ của ba, nghiêm túc gặm một miếng sừng dê nhỏ khác.
Hương vị chocolate tràn ngập trong miệng.
Lần đầu tiên Dữu Dữu nếm được mùi vị của chocolate, không giống với bất cứ món ăn vặt nào khác bé đã từng ăn, rất ngon.
Trong đôi mắt kích động của Giản Dữu lóe lên ánh sao, "Ba, ngon quá!"
"Ba, chocolate ăn ngon lắm."
"Ba, vui vẻ."
Thế giới của bé con quá đơn giản, dễ thỏa mãn, mới ăn hai cái bánh ngọt nhỏ thế mà đã vui vẻ.
Giản Ninh kiên nhẫn ăn bánh ngọt với bé, hai ba con cùng nhau dọn sạch bàn trà nhỏ, sau đó cất giữ thiệp chúc mừng xinh đẹp bên trong bánh ngọt nhỏ vào trong ngăn kéo nhỏ.
Ăn xong bánh ngọt, Giản Ninh lại cùng Giản Dữu ngồi xếp hình một lát.
Hai ba con cùng nhau dựng một tòa thành thật to, Giản Dữu nghiêm túc chất đống khối gỗ hồng cuối cùng lên, nói với ba: "Ba, đợi con lớn lên, sẽ xây cho ba một căn nhà lớn."
"Được," Giản Ninh khoanh chân ngồi dưới đất, nghiêm túc nói: "Vậy Dữu Dữu định xây cho ba bao nhiêu căn phòng?"
"Siêu lớn," Giản Dữu lộ ra dáng vẻ nghiêm túc, hai bàn tay nhỏ mở to, ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định, "Lớn như vậy, ngôi nhà lớn nhất thế giới."
"Trong phòng còn phải có bể bơi thật to, còn phải có rạp chiếu phim, còn phải có tiệm bánh ngọt."
Giản Ninh lẳng lặng nhìn cái miệng nhỏ của Giản Dữu, hai ngày nay bé con càng ngày càng hoạt bát, nhìn hiện tại, giống như muốn biến thành một bé con nói nhiều.
"Còn nữa?" Giản Dữu giống như một con vịt nhỏ, vểnh cổ lên, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mới nói," Còn có rất nhiều bánh ngọt nhỏ."
Giản Ninh: "..."
"Được, ba chờ Dữu Dữu lớn lên kiếm tiền."
Giản Ninh giơ tay lên, ôm cậu nhóc vào lòng, xoa nắn một lúc, mới hỏi: "Dữu Dữu, ba hỏi con một vấn đề."
"Cái gì ạ?"
"Dữu Dữu có thích chú Cố không?"
Giản Dữu ngoan ngoãn ngồi trên đùi Giản Ninh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thích."
"..."
Bản tính ba con sao?
Giản Dữu rất sợ người lạ, chú bảo vệ tiểu khu ra ra vào vào mấy ngày vẫn sợ như cũ, mới gặp Cố Diệc Đình mấy lần, đã không sợ? Còn thích?
Có hơi ghen tị.
Giản Ninh lắc lắc chân, cậu nhóc bị xóc đến xóc lui, vui vẻ lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề.
"Vậy thích ba hay thích chú Cố?"
"Thích ba, thích ba nhất." Cậu nhóc không chút do dự, lớn tiếng nói.
"Ba cũng thích Dữu Dữu nhất."
"Nào, Dữu Dữu, ôm một cái."
Giản Ninh giang tay ra, cậu nhóc vui vẻ nhào vào, nhào vào trong lòng Giản Ninh, Giản Ninh mang theo cậu nhóc thuận thế nằm xuống, hai ba con nằm trên sàn nhà, cười thành một đoàn.
Chơi một lúc, Giản Ninh mới thử hỏi, "Dữu Dữu, hôm nay ở cổng bệnh viện có sợ không?"
Cái anh hỏi là chuyện một đám phóng viên đột nhiên xông đến.
Xem ra thật sự sợ tiêm, nhưng trẻ con mà sau này khó tránh khỏi sẽ còn bị bệnh hoặc khám sức khỏe.
Giản Ninh suy nghĩ một lát, ôm chầm lấy con trai, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng ba không sợ tiêm, ba là nam tử hán nên không sợ, Dữu Dữu cũng là nam tử hán, cho nên, Dữu Dữu cũng không sợ tiêm, có làm được không?"
"Con xem, hôm nay tiêm cũng không đau tí nào, đúng không?"
Nói xong, lại nghĩ nghĩ, cúi đầu, thoạt nhìn giống như làm sai, oan ức nói: "Không đau nhiều, Dữu Dữu sợ."
"Con ghét tiêm."
"Sợ bị tiêm."
Hốc mắt cậu nhóc đỏ lên, đáng thương gục xuống.
Giản Ninh đau lòng, ngồi dậy, ôm lấy cậu nhóc: "Được, sau này Dữu Dữu ăn ngon ngủ ngon, không bị bệnh không tiêm, được không?"
"Được!"
"Ba tốt quá!"
Giản Ninh xoa cái đầu nhỏ của Giản Dữu.
Thành thật mà nói không phải anh muốn hỏi có phải Dữu Dữu sợ tiêm không, mà anh muốn hỏi: "Vậy, hôm nay rất nhiều người chụp Dữu Dữu, Dữu Dữu có sợ không?"
Cái đầu nhỏ của Giản Dữu hồi tưởng lại chuyện sáng nay, hơi rụt vào ngực Giản Ninh, nhỏ giọng nói: "Dữu Dữu không sợ." Nắm tay nhỏ của bé siết chặt, nói xong lại lo lắng nhỏ giọng hỏi, "Ba, bọn họ là người xấu ư?"
"Không sao, không phải người xấu, Dữu Dữu không sợ, cho dù có người xấu, ba cũng sẽ bảo vệ Dữu Dữu."
"Dữu Dữu cũng sẽ bảo vệ ba." Cậu nhóc nghiêm túc.
"Được, vậy ba cảm ơn Dữu Dữu."
Nhìn vẻ mặt cậu nhóc, sợ truyền thông còn không bằng sợ tiêm.
Giản Ninh yên lòng.
Cậu nhóc đáng yêu như vậy, quá hời cho Cố Diệc Đình.
Cũng không biết, Cố Diệc Đình biết bé con là con của hắn, sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng cũng không thể gạt cả đời, trước không nói đến gia sản trăm tỷ trong nhà Cố Diệc Đình, nếu lỡ một ngày, anh lại biến mất, vậy bé con phải làm sao đây, lại phải đi theo tên cặn bã kia sao? Huống chi, hiện tại anh không có tiền, nuôi con cũng dùng tiền của Cố Diệc Đình, không nói cho Cố Diệc Đình biết, trong lòng anh cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà, phải nói thế nào với bé đây?
Đau đầu.
Giản Ninh chơi với bé con một lúc, đột nhiên hỏi: "Dữu Dữu, con muốn có một người mẹ không?"
Cậu nhóc ngẩng đầu, mắt to nghiêm túc đảo quanh, "Dữu Dữu có ba."
Giản Ninh nghe được đáp án của bé, trong lòng cực kỳ hài lòng.
"Vậy nếu Dữu Dữu có thêm ba hoặc mẹ thì sao?", Giản Ninh hỏi, "Giống như trên TV, có ba có mẹ, hai người cùng thương Dữu Dữu."
"Vậy có mẹ rồi, ba sẽ không cần Dữu Dữu nữa ư?"
Giản Dữu dứt khoát không chơi nữa, chạy tới, ngồi bên cạnh đầu gối Giản Ninh, học cách khoanh chân của Giản Ninh, bàn tay nhỏ nắm lấy tay Giản Ninh, nghiêm túc hỏi.
"Không, bé yêu, ba sẽ không bao giờ bỏ rơi con."
"Dạ, Dữu Dữu cũng thế." Cậu nhóc gật đầu.
Xem ra bé con không bài xích chuyện có thêm một người ba hay một người mẹ.
Trái tim Giản Ninh buông lỏng, ôm cậu nhóc cùng nhau chất gỗ.
Sáng hôm sau có kết quả kiểm tra DNA, bệnh viện trực tiếp gửi kết quả vào hòm thư của Giản Ninh.
Giản Ninh mở hòm thư, quả nhiên, là con của Cố Diệc Đình.
Nhìn thấy báo cáo, trong lòng Giản Ninh giống như có một mặt trống đang gõ, nhưng Giản Dữu không hiểu trái tim của ba, bé nghiêm túc dán hoa hồng nhỏ đang làm thủ công lên giấy, vui vẻ muốn khoe với ba, lại phát hiện ba đang ngẩn người.
Mấy ngày nay, bé con đã thân thiết với ba hơn, bé lớn mật vươn một ngón tay nhỏ, chọc chọc vào đầu gối ba, vui vẻ gọi: "Ba, nhìn hoa hồng nhỏ."
Lúc này Giản Ninh mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy hoa hồng nhỏ xiêu vẹo vẹo trên giấy, nhắm mắt khen ngợi: "Oa, Dữu Dữu giỏi lắm, hoa hồng nhỏ rất đẹp."
Cậu nhóc vui vẻ vỗ tay.
Giản Ninh đứng lên: "Dữu Dữu, ba đi vệ sinh, con tự chơi một lát, được không?"
Giản Ninh đoán chừng một ngày nào đó mình có việc làm, sẽ không thể ở bên cậu nhóc nữa, mấy ngày nay không có việc gì, vẫn luôn chơi với bé, muốn ở bên bé nhiều nhất có thể.
Giản Dữu gật đầu: "Được." Sau đó, tiếp tục cúi đầu dán bó hoa hồng nhỏ của mình.
Giản Ninh cầm điện thoại, chạy vào phòng vệ sinh, mặt ủ mày chau ngồi trên bồn cầu, ngẩn ngơ một lúc, mở Wechat, mở khung chat với Cố Diệc Đình:
'Anh Cố, tôi có chuyện muốn nói với anh, thật ra, Dữu Dữu là con...' không được không được, xóa đi, quá trắng trợn.
'Anh Cố, tôi có một niềm vui bất ngờ muốn nói cho anh biết, thật ra Giản Dữu là con trai anh...' Không được không được, đâu phải là niềm vui bất ngờ, đoán chừng Cố Diệc Đình sẽ phải hoảng hốt ba ngày, xóa đi xóa đi.
'Cố Diệc Đình, có chuyện này có lẽ nói ra anh sẽ không tin, trong tay tôi có con trai anh...' Quá mức tượng trưng, chắc chắn Cố Diệc Đình sẽ cho rằng đầu óc anh có vấn đề, xóa xóa xóa, xóa... Giản Ninh ngồi xổm trên bồn cầu mở to mắt.
Muốn xóa, sao lại gửi đi.
Mau xóa đi, mau mau mau.
Chỉ cần đủ nhanh, Cố Diệc Đình sẽ không phát hiện ra.
Xóa --
Đợi đã, nên thu hồi, không phải xóa đi a a a!
Giản Ninh nhìn khung chat bị xóa trên điện thoại của mình giống như câu nói vừa rồi không tồn tại, lịch sử trò chuyện của anh và Cố Diệc Đình còn dừng lại ở buổi sáng, hai người qua loa nói với đối phương một câu chào buổi sáng.
Giản Ninh ngồi trên bồn cầu, trầm mặc, sống không còn gì luyến tiếc.
Thật sự gửi Q (thank you),một người viết thư máu cầu xin chức năng xóa bỏ sẽ giống như thu hồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]