Tạ Hà mơ màng mở mắt, anh sốt không nặng lắm nên không cảm giác được mình đang lên cơn sốt, chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Đợi khi anh khó khăn trở mình, thì nhanh chóng cau mày lại vì khó chịu, không kiềm chế được phát ra một tiếng "Ưm".
Đau quá.
Cả người đều rất đau, đặc biệt là eo và chân.
Do lúc trước căng cứng dẫn đến đau nhức các cơ bắp.
Và một vị trí nào đó không thể nói...!có một cảm giác không thoải mái.
Anh nhìn gương mặt Tạ Hành Dữ gần trong gang tấc, đột nhiên nhớ lại họ đã làm chuyện gì vào ba tiếng trước.
Anh không khỏi trợn to hai mắt, vành tai nhanh chóng ửng hồng lên.
Không phải chứ...!
Anh thật sự nấu cơm cùng tên nhóc thúi sao?
Cơn đau trên cơ thể nhắc nhở anh rằng đây không phải là một giấc mơ.
Và nhiều chi tiết khác nhau bắt đầu hiện ra trong đầu anh, khiến anh xấu hổ ngay lập tức, đưa tay lên che mắt.
"Tôi nói này" Khương Hoài nói xen vào lúc không thích hợp "Ngoài sốt ra thì chắc chắn là không có vấn đề gì khác chứ?"
Tạ Hà không để ý có người khác trong phòng, nghe được giọng nói của hắn thì giật mình bật người lên.
Mà vì động tác quá mạnh bạo khiến lưng đau nhói.
Anh hít một hơi, tìm kính để đeo lên.
Anh xấu hổ đến mức muốn chui vào trong khe nứt trên sàn nhà: "Khương...!Bác sĩ Khương? Sao anh lại ở đây?"
"Còn không phải cún nhỏ nhà cậu gọi điện cho tôi nói cậu lên cơn sốt nên tôi mới chạy đến đây sao." Khương Hoài ngồi ở mép giường "Nói thật, tôi chưa từng thấy thể chất nào như cậu đâu, gió thổi cỏ lay một chút thôi là cảm lạnh phát sốt.
Rốt cuộc là cậu đã lớn lên thế nào vậy?"
Tạ Hà rụt người về sau dựa vào đầu giường: "Tôi lên cơn sốt?"
"Đúng vậy, cậu mau uống thuốc đi."
Tạ Hành Dữ rót nước cho anh rồi đặt thuốc vào lòng bàn tay anh.
Cốc dùng để uống thuốc vẫn là cốc giữ nhiệt như cũ, giống cái cốc bị vỡ trước kia như đúc.
Vì biết cốc thủy tinh dễ vỡ nên ngay từ lúc đặt cậu đã đặt làm vài chiếc giống nhau.
Vỡ một thì còn có chiếc dự phòng. truyen bjyx
Tạ Hà nhận cốc uống thuốc, Khương Hoài lại hỏi: "Cậu còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Tạ Hà suy nghĩ: "Cả người nhức và mỏi có tính không?"
"Cái này..." Khương Hoài liếc nhìn Tạ Hành Dữ, dùng ánh mắt biểu đạt "Nhìn chuyện tốt cậu làm đi" rồi nói "Cậu tự mình hoặc nhờ người khác giúp cậu mát xa một chút."
Tạ Hành Dữ cảm thấy mình vô cùng oan uổng —— Cậu không hề dùng chút lực nào mà.
Tạ Hà đồng ý, Khương Hoài lại hỏi: "Còn nơi khác...!không khó chịu sao?"
Tạ Hà nhìn hắn, rất lâu sau mới nhận ra "nơi khác" này là chỉ nơi nào, vết ửng đỏ vừa mới phai trên mặt anh lại lập tức bừng lên: "Không."
"Không thì tốt, nếu không còn phải làm phiền các đồng nghiệp ở khoa hậu môn trực tràng rồi." Khương Hoài nghiêm túc nói, lại chuyển ánh mắt sang người Tạ Hành Dữ.
Tạ Hành Dữ buộc phải đối mắt với hắn, phát hiện ánh mắt hắn ngó ngó xuống dưới, lập tức hiểu hắn có ý tứ gì.
Có lẽ cậu nên tìm lý do để Tạ Cẩn đuổi việc hắn nhỉ?
Khương Hoài thu lại ánh mắt, ho nhẹ: "Vậy nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây."
"Ở lại ăn cơm đi." Tạ Hành Dữ lạnh nhạt nói.
Khương Hoài vừa định cảm động thì nghe đối phương không nhanh không chậm mà nói nốt nửa câu sau: "Dù sao mới uống thuốc xong, quan sát thêm một lúc nếu thật sự không sốt nữa thì hẵng đi sau."
"..."
Thôi được rồi.
Hắn biết mình chỉ là công cụ hình người mà thôi.
Khương Hoài ra khỏi phòng ngủ, Tạ Hà mới dám chui ra khỏi chăn.
Anh phát hiện mình mặc mỗi một chiếc áo ngủ, vừa cúi đầu thì sẽ nhìn thấy dưới lớp quần áo che kín nửa người, trên ngực có vài vết đỏ khiến người không khỏi tưởng tượng.
Da đầu anh tê dại, bước chân đi dép lê bước ra khỏi giường, đi đến trước gương soi gương.
Không chỉ thấy ngực mà còn có cả xương quai xanh, cổ, vai, thậm chí cả chân và mắt cá chân đều có.
Anh lập tức cảm thấy máu toàn thân xộc thẳng lên đỉnh đầu, từ má đến tận mang tai đỏ bừng, tức giận nói: "Tạ Hành Dữ, cậu là chó à!"
Tạ Hành Dữ nhỏ giọng: "Cũng không phải ngày đầu chú biết..."
Tạ Hà sắp phát điện vì cậu rồi.
Nhiều dấy như vậy muốn che cũng không che được.
Quan trọng nhất là anh vẫn còn không thoải mái ở bộ phận nào đó không thể miêu tả được.
Mặc dù không đau nhưng cảm giác không diễn tả thành lời này khiến cả người anh khó chịu, dáng đi của anh cũng có chút kỳ lạ.
Tên nhóc con này hiện tại không chỉ tự hào về chiều cao của mình, mà ngay cả kích thước của một bộ phận nào đó cũng không ai sánh được.
Nếu không chuẩn bị đầy đủ thì cơ thể người này của anh làm sao mà chịu được!
Thầy Tạ căm tức nhìn cậu, càng ngày càng cảm thấy hôm nay anh bị tra tấn vô nhân đạo.
Rốt cuộc là đầu óc anh động kinh đến trình độ nào rồi mới đồng ý nấu cơm với Tạ Hành Dữ?
Cún nhỏ Tạ còn rất tủi thân: "Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn con, không phải trong khi làm chú cũng rất hưởng thụ sao..."
Tạ Hà nghiến răng.
Anh hưởng thụ cái rắm!
Anh nổi giận đùng đùng vọt vào phòng tắm thì nghe thấy Tạ Hành Dữ kêu ở đằng sau: "Con giúp chú tắm rửa rồi, cũng không vào bên trong.
Chú lên cơn sốt đừng tắm nữa, sẽ sốt nặng hơn mất."
Tạ Hà đã cảm thấy xấu hổ không chịu được, giờ nghe cậu nói mặt lại càng đỏ hơn.
Anh đóng "rầm" cửa một tiếng: "Tôi rửa mặt!"
Thấy anh còn sức lực như vậy Tạ Hành Dữ cũng yên tâm hơn chút: "Được rồi, chú rửa nhanh rồi đi ăn cơm thôi."
Tạ Hà hất nước lạnh lên mặt mình vài lần rồi thở phào một hơi.
Lúc này mới cảm thấy hơi nóng trên mặt giảm bớt.
Anh chống lên bồn rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Hóa ra đây là cảm giác khi làm loại chuyện này?
Tạ Hành Dữ vậy mà nói anh hưởng thụ...!Anh không biết tên nhóc này cố ý hay mình thật sự lộ ra biểu tình như vậy.
Nếu bình tĩnh xem xét...!
Có thể đúng thật là có chút thoải mái.
Nhưng cũng chỉ một chút thôi.
Sự khó chịu do kích thước không phù hợp gây ra nhiều hơn so với sự thoải mái.
Có điều, chỉ một chút thoải mái đó còn thực sự khá đáng nhớ.
...Chờ đã.
Vì sao anh lại nghĩ về cái vấn đề không thể hiểu được này?
Tạ Hà hít sâu một hơi, kéo khăn mặt xuống mới cảm thấy mình thật sự bị sốt.
Sốt không nhẹ.
Anh mắng cún nhỏ Tạ hơn trăm lần trong lòng là đồ chó.
Chờ anh lau khô mặt rời khỏi phòng vệ sinh thì sắc mặt cũng đã trở lại bình thường.
Anh lẳng lặng mặc quần ngủ vào che dấu vết trên người, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Lão Tần đã bưng bữa tối lên bàn.
Vì Khương Hoài đột ngột đến thăm nên lại bày thêm một bộ bát đũa.
Tạ Hà không nói gì ngồi xuống ăn cơm.
Bây giờ anh rất đói bụng.
Tất cả là do thể lực kéo dài của cún nhỏ Tạ quá tốt khiến anh phải tiêu hao quá nhiều thể lực.
Hiện tại anh cần ăn nhiều một chút để bù lại lượng đã tiêu hao.
Đã nói anh chỉ cần nằm hưởng thụ, vì sao Tạ Hành Dữ lại không có việc gì còn anh thì lại mệt mỏi như vậy?
Ba người không hẹn mà cùng không nói gì, tự ăn cơm của mình.
Khương Hoài ngồi đối diện bọn họ, luôn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Hắn nhìn Tạ Hà rồi nhìn Tạ Hành Dữ —— Lần trước lúc hắn ăn cơm ở nhà họ Tạ, quan hệ hai người này vẫn chưa tốt hơn đâu, vậy mà bây giờ ngay cả cơm cũng nấu xong rồi.
Mà hắn, vẫn còn là một con chó độc thân.
Bác sĩ Khương buồn bực vô cùng, biến nỗi buồn của mình thành thèm ăn, tức giận đòi ăn ba bát cơm.
Lúc hắn vừa mới đặt đũa xuống, chuẩn bị rời bàn thì nghe thấy tiếng động từ huyền quan.
Sau đó là giọng nói của lão Tần: "Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi."
"Ừ." Tạ Cẩn đáp lại, duỗi tay kéo cà vạt ra.
Hình như y uống chút rượu nên hơi nóng "Tiểu Hà đâu? Hôm nay cuộc họp báo thuận lợi chứ?"
"Cậu hai đang dùng cơm trong phòng ăn."
"Muộn thế này rồi mới ăn cơm?" Tạ Cẩn thay quần áo xong đi đến phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy em trai và con trai mình đang ăn cơm "Anh nghe nói lúc họp báo kết thúc có một đám phóng viên xông lên? Đã xử lý được chưa, em không bị thương..."
Y nói đến giữa chừng thì đột nhiên ngừng lại, ánh mắt dừng trên người Tạ Hà.
Y nhìn thấy trên cổ có vài vết đỏ kỳ lạ, đặc biệt bắt mắt trên làn da trắng nõn của anh.
Tạ Cẩn lập tức nhận ra đây là dấu vết gì, anh cau mày: "Hửm?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]