Sự thờ ơ đột ngột của cậu khiến trái tim Tạ Hà căng thẳng, chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra, quay đầu lại nhìn thấy nửa trang giấy Tạ Hành Dữ đặt trên bàn. 
Anh cầm lấy nửa trang giấy kia lên, nhìn thoáng qua là biết một phần của nhật kỹ, chữ viết trên đó cũng không nhiều, đảo mắt qua cũng sẽ biết được viết chút gì. 
Anh chỉ cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại, giống như bị một đôi tay bóp chặt, khiến anh không thở nổi —— Nửa trang nhật ký này là chuyện gì? 
Không phải cuốn nhật ký đã bị anh khóa vào trong ngăn kéo… 
Chờ một chút. 
Anh chưa từng đọc nội dung trên nửa trang giấy này, cho nên trang này là “cá lọt lưới”. Lúc trước không biết rơi ở đâu, không bị anh phát hiện ra sao? 
Tạ Hà hít thở không thông, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Trước đây anh chưa từng kiểm tra xem nhật ký có thực sự hoàn chỉnh hay không. Nguyên chủ cũng không phải ngày nào cũng viết nhật ký, khoảng cách lúc ngắn lúc dài. Anh căn bản không đoán được ở giữa có thiếu trang nào hay không. 
Tay cầm chặt trang nhật ký của anh khẽ run lên, nhịp tim đập nhanh, như dồn hết máu lên đỉnh đầu, mặt nóng như lửa đốt, nhưng đầu ngón tay thì lạnh ngắt. 
Vì sao cố tình là trang này? 
Vì sao cố tình lại để Tạ Hành Dữ nhìn thấy trang này? 
Còn có lần trước, độ dài của nhật ký vừa khéo rơi xuống dưới chân Tạ Cẩm. Đây thực sự là trùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-om-yeu-khong-muon-co-gang/3537162/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.