Chu Diệp nghe thấy bốn chữ "say rượu lái xe", sắc mặt nhất thời biến đổi, rượu cũng theo đó tỉnh hơn phân nửa, đôi tay gã rời khỏi tay lái. 
"Nói hươu nói vượn, tao không uống rượu! À không, tao không lái xe!" 
Cảnh sát kinh ngạc liếc gã một cái. 
"Tiên sinh, ngài vừa mới lái xe từ bên kia lại đây, chính mắt tôi thấy. Hơn nữa tôi phải lấy camera ghi hình xem một chút, xem ngài có quá tốc độ hay không." 
Chu Diệp: "......" 
Gã phẫn nộ dọng một phát lên tay lái, hung tợn mà trừng Tạ Hành Dữ. 
"Nhãi ranh, tao sẽ không để yên cho mày!" 
Tạ Hành Dữ lập tức trốn đến phí sau cảnh sát phía, đáng thương hề hề mà nói: "Chú cảnh sát, gã uy hiếp con!" 
Cảnh sát ra hiệu với Chu Diệp, ý bảo gã không nên hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời móc di động ra gọi bên ngoài. 
"Alo? Mấy người phái người lại đây một chút, nơi này có người say rượu lái xe, còn dám trực tiếp chạy tới thị cục chúng ta, thái độ vô cùng ngông nghênh. Ừm, nhanh lênh." 
Y cất điện thoại, dùng ngón tay gõ gõ trên xe Chu Diệp. 
"Vị tiên sinh này, ngài trước tiên chờ ở đây một lát nữa đi, tôi đã bàn giao cho tổ giao thông. Với lại, nếu ngài lại tiếp tục thực hiện hành vi uy hiếp phỉ báng, tôi cũng không ngại mời ngài vào trong ngồi." 
Chu Diệp tức giận đến mặt đều tái rồi! Gã kéo cửa sổ xe lên, giống như không muốn nhìn thấy mặt Tạ Hành Dữ, người kia lại đưa người trước cửa sổ xe đã đóng hoàn toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-om-yeu-khong-muon-co-gang/167816/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.