Tạ Hà an tĩnh ở trong phòng ngủ ngồi chốc lát. 
Thẳng đến khi Tạ Cẩn về đến nhà, gọi anh sang thư phòng nói chuyện. 
Nội tâm Tạ Hà thấp thỏm —— trước khi xuyên thư anh làm thầy giáo đã mười năm, trước nay chỉ có anh tìm người khác nói chuyện, vẫn là lần đầu tiên bị người khác kêu đi nói chuyện. 
Anh đã gặp thoáng qua Tạ Hành Dữ, đi theo Tạ Cẩn vào thư phòng, Tạ Hà không thể không nói hai cha con này lớn lên thật sự rất giống. Tạ Cẩn nhìn từ xa so với tuổi thật trẻ hơn nhiều, người khác nghe nói ông có con đang học đại học, bất kể ai cũng vô cùng kinh ngạc. 
"Ngồi." 
Tạ Cẩn đem một chén trà nóng đưa đến trước mặt anh, ở đối diện ngồi xuống. 
"Vừa rồi lão Tần đã nói cho anh... Tiểu Hà, anh chỉ một người em trai là em, em có chuyện gì khó xử nhất định phải cùng anh cả nói, ngàn vạn lần đừng làm loại việc ngu ngốc như thế này." 
Tạ Cẩn nói có chút nhanh, ông cau mày, từ bên ngoài trở về quần áo cũng chưa kịp thay, hiển nhiên là do thực sự nôn nóng. 
Tạ Hà vừa nhấp một ngụm trà, thiếu chút nữa bị mấy lời này của ông làm sặc, vội nói: 
"Là lão Tần hiểu lầm, em thật sự không phải muốn tự sát." 
"Vậy em lấy nhiều thuốc ngủ thế làm gì?" 
"Là bởi vì...... Em gần cứ luôn ngủ không yên, liền mua thuốc định uống trước khi ngủ. Lúc khui mới không cẩn thận làm đổ, vừa đúng lúc bị lão Tần nhìn thấy." 
Tạ Hà thật sự không giỏi nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-om-yeu-khong-muon-co-gang/167807/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.