Chương trước
Chương sau
Trên màn hình yên lặng trong chốc lát.
Qua đâu đó khoảng nửa phút, làn đạn* dày đặc quét qua toàn bộ khung hình, cơ hồ không thể nào xem nổi trên đó viết chữ gì. ''??????!!!M"
*mưa bình luận trên màn hình như đạn bay
"Sao lại thế này, tui chỉ là xem một buổi phát sóng trực tiếp thôi mà, nguyên soái vậy mà công khai còn sắp kết hôn nữa?"
"Ta thất tình! Ta khô rồi!"(*)
(*) 我失恋了!我枯了!(???)
"Tuy rất khó chịu, nhưng vẫn muốn chúc mừng cho nguyên soái, tiện thể nói một câu, nhân ngư nhỏ của nguyên soái cũng rất đáng yêu."
Trên màn hình lộn xộn, Cố Đàm Dữ cũng không có đi quản, hắn cúi đầu dùng khăn lông lau tóc cho Nguyễn Đường đến gần khô mới buông tay. Hắn đặt khăn lông qua một bên, lại từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, quơ quơ trước mắt Nguyễn Đường, "Muốn ăn không?"
Nguyễn Đường ngồi ngay ngắn, gật gật đầu, "Muốn."
Cố Đàm Dữ lột vỏ kẹo, đưa tới bên môi Nguyễn Đường. Trên mặt hắn mặc dù không có biểu tình rõ ràng, nhưng trong đôi mắt màu lục đậm lại mang một chút ý cười nhạt nhẽo. Hắn thấp giọng nói, "Há miệng."
Nguyễn Đường ngậm viên kẹo kia vào trong miệng, còn không cẩn thận mút ngón tay Cố Đàm Dữ một chút.
Tay Cố Đàm Dữ dừng lại, hắn vuốt ve đầu ngón tay một chút, che giấu đi thâm thúy cùng đen tối dưới đáy mắt.
Chờ đến khi hắn quay lại xem làn đạn, phong cách trên làn đạn đã hoàn toàn thay đổi.
"Bộ dáng nguyên soái phu nhân ăn trông thật đáng yêu, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, trông như bé sóc con vậy."
"Tình cảm hai người thật tốt, blogger rác rưởi toàn bịa đặt lung tung, tôi thiếu chút nữa tin rồi!"
"Nguyên soái phu nhân tên là gì vậy, ta thấy nguyên soái vẫn luôn gọi cậu ấy là nhân ngư nhỏ."
Nguyễn Đường ngẫu nhiên nhìn tới bình luận này, đôi mắt tròn vo của cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, âm thanh vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, "Tôi tên Nguyễn Đường."
"Không phải kẹo mềm có thể ăn," thấy trên làn đạn có người hiểu sai rồi, Nguyễn Đường nghiêm trang giải thích. Hai tay cậu đặt ở trên bàn, có nề có nếp, vẻ mặt phối hợp nghiêm túc thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, "Tôi không thể ăn."
Cố Đàm Dữ khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyên chú nhìn Nguyễn Đường, cũng không nói chen vào.
"Nguyên soái ngày thường thích làm cái gì," Nguyễn Đường nhìn câu hỏi trên làn đạn, nghiêm túc trả lời, "Anh ấy lúc nào cũng làm việc, rất bận rộn, đôi khi cũng sẽ đọc sách."
"Không nhàm chán, tôi không nhàm chán. Tôi có thể ngồi bên cạnh Cố Đàm Dữ, anh ấy thỉnh thoảng còn sẽ hôn tôi, tôi thích ở bên cạnh anh ấy."
"Tôi thích ăn kẹo nhất," Nguyễn Đường nhìn câu hỏi trên làn đạn, đột nhiên dừng lại một chút, nhẹ giọng đọc câu hỏi kia thành tiếng, "Nếu nguyên soái muốn kẹo của cậu, cậu có cho không?"
Nguyễn Đường nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Đàm Dữ. Cậu liếm liếm viên kẹo trong miệng, nghĩ nghĩ, "Có nha."
"Cố Đàm Dữ, anh muốn ăn kẹo không?" Cậu hỏi Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ không rõ Nguyễn Đường rốt cuộc muốn làm cái gì, tuy nhiên hắn vẫn gật gật đầu, lên tiếng, đáy mắt có một chút ý cười, "Hiện tại trên người em không còn kẹo, muốn cho ta như thế nào?"
Nguyễn Đường trấn định tự nhiên ấn camera quang não xuống mặt bàn, sau đó thò lại gần hôn lên môi Cố Đàm Dữ.
Tư vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, Cố Đàm Dữ nhịn không được dùng sức giữ chặt lấy gáy Nguyễn Đường, hô hấp dồn dập.
Chờ đến khi tách ra, môi Nguyễn Đường đã bị hôn đến hơi hơi đỏ lên. Lông mi cậu run rẩy, đôi mắt đào hoa ướt dầm dề, cậu thở hổn hển một hơi, nhỏ giọng hỏi Cố Đàm Dữ, "Ăn được kẹo chưa?"
Cố Đàm Dữ nghiêng đầu hôn lên làn mi Nguyễn Đường, giọng nói hắn có chút lạnh lẽo, trong âm thanh nhiễm một chút sung sướng, "Rất ngọt."
Không chỉ có kẹo ngọt.
Thấy phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên đen sì, fans hai mặt nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thẳng đến khi một tiếng kêu rên truyền đến, cùng với tiếng nước rất nhỏ và âm thanh mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở của thiếu niên, "Đau, cắn nhẹ một chút"
Bọn họ hình như đã hiểu ra điều gì.
Chờ đến khi Nguyễn Đường mở lại camera quang não một lần nữa, một đám người nhìn thấy đôi môi bị hôn đến đỏ lên của cậu, chút suy đoán dưới đáy lòng rốt cuộc đã thành sự thật.
"Trước mặt mọi người rải cẩu lương, các người có quan tâm đến cảm thụ của cẩu độc thân chúng tôi không?"
"Tôi thế nào cũng không nghĩ tới, cây vạn tuế nguyên soái sau khi ra hoa lại nhiệt tình như vậy, còn cắn đau tiểu khả ái"
"Chung có một ngày đao nơi tay, chém tẫn thiên hạ ân ái cẩu!"
"Đã dọn ghế nhỏ ra ngồi ăn đường! Thuyền này ta chèo!"
Khóe môi Cố Đàm Dữ gợi lên một độ cong rất nhỏ, hắn nhìn về phía màn hình quang não, nhàn nhạt nói, "Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, tạm biệt mọi người!"
Cùng với tiếng gào thảm thiết của các fans, Cố Đàm Dữ đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.
Sau khi đóng lại, hắn vươn tay bắt lấy ngón tay Nguyễn Đường, dắt cậu đi ra ngoài phòng khách.
Trên đường đi, Cố Đàm Dữ nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn mở miệng. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Đường, ánh mắt chuyên chú, "Những lời nói với fans vừa rồi khi phát sóng trực tiếp, không phải giả."
"Ta thật sự muốn cùng em kết hôn," hắn nghiêm túc nói, đôi mắt màu lục đậm sâu thẳm lại thâm trầm. Hắn theo bản năng thả nhẹ âm thanh, giống như sợ làm Nguyễn Đường kinh hách, "Cuối tuần này có thể về Cố gia cùng ta, gặp cha mẹ ta một lần không?"
Cố Đàm Dữ cũng nghĩ tới việc trực tiếp đến trung tâm đăng ký kết hôn với Nguyễn Đường, nhưng hắn vẫn nhịn lại muốn làm thoả đáng thêm một chút, cho Nguyễn Đường tôn trọng nhiều hơn một chút.
Hôn lễ, còn có chúc phúc của cha mẹ, tất cả đều không thể thiếu.
Nguyễn Đường cuộn ngón tay lại, rõ ràng chuyện kết hôn này cậu vẫn luôn chờ đợi, nhưng khi sắp đến đích rồi, cậu lại sinh ra vài phần e lệ cùng khẩn trương.
Nghe Cố Đàm Dữ nghiêm túc hỏi mình như vậy, cậu nhịn không được cúi đầu, thính tai hồng hồng, sau một lúc lâu mới đáp lại, "Được."
Cậu cũng muốn nhìn xem, Cố Đàm Dữ tốt như vậy, cha mẹ hắn rốt cuộc là người như thế nào.
Hai người cùng về đến phòng khách, Cố Đàm Dữ vào thư phòng, chuẩn bị thông báo việc cuối tuần này mình sẽ mang Nguyễn Đường về nhà cho cha mẹ, hy vọng bọn họ đến lúc đó đừng có làm Nguyễn Đường sợ hãi.
Hắn bên này ngọt ngọt ngào ngào, ở một bên khác Hoàng Thái Tử lại nhìn chằm chằm vào hot search "Phu phu nguyên soái cùng rải cẩu lương", "Nguyên soái phát sóng trực tiếp", "Nguyên soái phu nhân siêu đáng yêu", "Có cho nguyên soái kẹo hay không", lập tức đỏ mắt.
Chỉ tốn thời gian một buổi trưa phát sóng trực tiếp, mấy cụm từ này đã leo lên hot search, những lời đồn trước đó tự động sụp đổ.
Hiện tại mọi người đều biết, đối tượng kết hôn của nguyên soái chính là nhân ngư nhỏ mà Hoàng Thái Tử tứ hôn, tình cảm hai người rất tốt, cũng rất ổn định.
Hoàng Thái Tử hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống ghế.
"Chẳng qua chỉ là một lần so chiêu đơn giản mà thôi, Cố Đàm Dữ, ta còn chưa có thua," Hoàng Thái Tử cười một tiếng, "Ngươi hiện tại chỉ là một phế vật tinh thần lực bị hao tổn mà thôi, ngươi cho rằng nhân ngư kia có thể trị khỏi cho ngươi sao?"
Vừa nghĩ đến một bộ phận quân quyền trên tay Cố Đàm Dữ bị hắn thu về, hắn liền có chút hưng phấn.
Hắn dùng sức nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan. Hoàng Thái Tử cao giọng phân phó người hầu, "Đi, mang Cố nhị tiểu thư đến đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.