Nguyễn Đường nắm chặt góc áo Cố Đàm Dữ đến dúm lại thành một cục, cậu đỏ mặt, đáy lòng vừa nhảy nhót lại vừa hưng phấn.
Nghe Cố Đàm Dữ dùng âm thanh tràn ngập từ tính gọi cậu là "Vợ nhỏ", cậu luôn cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn, phảng phất ngay sau đó sẽ nhảy ra ngoài.
Cố Đàm Dữ mở quang não*, gọi quản gia người máy đi lên, chuyển đến một cái bàn cùng một cái ghế dựa đặt ở một bên.
*có thể coi là bản tích hợp của điện thoại, máy tính, máy ảnh, máy chiếu, v.v. ở level cao hơn.
Vị trí kia gần cửa sổ, có đầy đủ ánh sáng mặt trời lại không quá chói mắt, không khí ướt át bên ngoài thổi vào, thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút hương hoa.
Cố Đàm Dữ cho Nguyễn Đường một quyển sách truyện, tuy lúc này hắn còn có chút công chuyện cần xử lý, nhưng hắn cũng không muốn để cho Nguyễn Đường ngồi chán mốc meo ở đó.
Nguyễn Đường đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, cúi đầu lật xem cuốn sách truyện. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi xuống chóp mũi Nguyễn Đường, mạ lên lớp lông mi dài dày cong vút của cậu một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.
Có loại cảm giác động lòng người không nói nên lời.
Cố Đàm Dữ ngây người trong chớp mắt, đáy mắt màu lục đậm nhiễm lên vài phần dục vọng chiếm hữu. Hắn nhắm mắt lại, cổ họng khẽ nhúc nhích, khắc chế đem chút cảm xúc này ép xuống dưới đáy lòng mình.
Trong phòng im ắng, Nguyễn Đường ôm lấy cuốn sách truyện kia, thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/380070/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.