Chương trước
Chương sau
Tư Cửu Lê cười một tiếng, hắn ngậm viên kẹo trong miệng, ngón tay lại không tự giác vuốt ve cằm Nguyễn Đường, thần sắc có một chút thâm trầm, "Không cần chia toàn bộ kẹo cho ta."
"Ngươi không cần sao?"
Nguyễn Đường ngửa đầu nhìn Tư Cửu Lê, nếu mà có thể nhìn thấy tai thỏ, nói không chừng tai thỏ lúc này đều rũ xuống, hữu khí vô lực, ủy khuất vô cùng.
Tư Cửu Lê không thích sao?
Tư Cửu Lê sờ sờ lỗ tai nhỏ của Nguyễn Đường, lúc sau mới cúi đầu, chống cái trán lên trán Nguyễn Đường. Ánh mắt hai người giao thoa, Nguyễn Đường có thể nhìn thấy vẻ ôn nhu trong mắt Tư Cửu Lê.
"Ta có ngươi rồi, cho nên không cần," Tư Cửu Lê nghiêm trang nói, "Ngươi là Bánh Ngọt Nhỏ của ta."
"Chỉ cần hôn một cái là ngọt rồi."
Hắn nói xong lại hôn môi Nguyễn Đường một cái, động tác vừa bá đạo vừa khắc chế, mang một chút ôn nhu.
Hắn nguyên bản muốn nói, cho dù trước kia gặp nhiều đau khổ như vậy, nhưng sau khi gặp được Nguyễn Đường cũng chỉ dư lại ngọt ngào.
Cái gọi là khổ tận cam lai, có lẽ chính là như vậy.
Hai người đốt tiền giấy cho mẫu thân Tư Cửu Lê xong, sau đó một đường trở về nhà.
Trước khi về nhà, Tư Cửu Lê lại dùng bàn tay lạnh băng chạm vào mũi Nguyễn Đường, "Đường Đường, vươn tay ra."
Nguyễn Đường bị đông lạnh đến run rẩy, cậu sợ Tư Cửu Lê dùng tuyết chọc cậu, nhưng rồi lại vẫn không thắng nổi dụ hoặc của Tư Cửu Lê, vì thế vô cùng đáng thương vươn tay.
"Ta, ta sợ lạnh."
Nghe được Nguyễn Đường nói như vậy, Tư Cửu Lê nhướng mày, cố ý nói, "Vậy con thỏ tuyết này của ta không cho ngươi nữa."
Hắn mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay đặt một con thỏ làm từ tuyết, lỗ tai nhỏ dài dùng lá trúc thay thế, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Nguyễn Đường nhìn thoáng qua liền không rời mắt được.
Tư Cửu Lê đặt con thỏ tuyết vào trong lòng bàn tay Nguyễn Đường, "Phải bảo vệ tốt thỏ con của ta, biết chưa?"
Nguyễn Đường không lên tiếng, quay đầu liền chạy.
Thứ này mới không phải thỏ con của Tư Cửu Lê đâu, cậu mới là thỏ con đáng yêu nhất của Tư Cửu Lê!
Hừ!
Bởi nếu đặt ở trong nhà, sợ rằng nhiệt độ trong phòng quá cao sẽ làm tuyết hòa tan, cho nên Nguyễn Đường đặt thỏ con ở trên lan can bên ngoài.
Đến giữa trưa, Nguyễn Đường vẫn luôn ngồi ở bên ngoài, không biết đang làm cái gì, Tư Cửu Lê tu luyện cũng không có đi xem.
Nhưng mà chờ đến buổi chiều khi ra cửa, hắn lại phát hiện bên cạnh con thỏ tuyết có thêm một người tuyết nhỏ. Người tuyết kia trông thật xấu xí, dùng hòn đá nhỏ làm đôi mắt, nhánh cây nhỏ làm tay, đứng song song một chỗ với thỏ con.
Tư Cửu Lê nghĩ tới cái gì, khóe môi nâng lên một cái, lộ ra ý cười thực đạm.
"Đường Đường, thứ ngoài này là ngươi nặn sao?"
Nguyễn Đường che lại ngón tay đỏ lên của mình, không biết có nên gật đầu hay không, dù sao người tuyết nhỏ nặn quá xấu, nhưng đó đã là người tuyết đẹp nhất cậu nặn rồi.
Sau một lúc lâu, cậu mới lén lút lộ ra nửa khuôn mặt từ bên kia cửa sổ, có chút ngượng ngùng rũ mắt, lông mi run rẩy. Cậu thở ra hơi lạnh chậm rãi phiêu tán, "Một mình thỏ con rất cô đơn, cần phải có người bồi bên cạnh."
"Như vậy, thỏ con sẽ không tịch mịch, người tuyết nhỏ cũng sẽ không cô đơn."
Ánh mắt Tư Cửu Lê giật giật, địa phương mềm mại trên ngực như bị chọc vào, hắn hỏi, "Vậy ngươi làm sao biết được, thỏ con có nguyện ý hay không?"
Nguyễn Đường đương nhiên gật đầu, "Thỏ con đương nhiên nguyện ý."
Cậu chính là thỏ con mà.
Tư Cửu Lê vươn tay chặn lại ý cười bên môi, đến gần người tuyết mới phát hiện mặt đất bị người lật đến lung tung rối loạn, còn có mấy dấu chân, trên một khối tuyết coi như sạch sẽ nguyên vẹn không biết khi nào bị người viết lên mấy từ xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Thỏ con muốn cùng Tư Cửu Lê bên nhau vĩnh viễn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.