Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Thích Nguyên vừa nhấc đầu, đã nhìn thấy Nguyễn Đường đứng trước mặt hơi hơi nâng cánh tay lên che dù, cậu rũ mắt không nhìn hắn, trong thanh âm mềm mại mang theo một chút âm rung, có vẻ đông cứng như đang giận dỗi.
"Sao cậu lại tới đây?"
Thích Nguyên nhẹ giọng hỏi, cảm xúc dưới đáy lòng như che trời lấp đất, giống như thủy triều cơ hồ muốn chôn vùi hắn.
Tại thời điểm hắn chật vật bất kham, Hứa Diệu vội vội vàng vàng bỏ rơi hắn, Nguyễn Đường lại xuất hiện trước mặt hắn.
Nguyễn Đường hung ba ba trừng mắt nhìn Thích Nguyên một cái, tức giận, cơn tức giận của cậu còn chưa có nguôi đâu, biểu tình trên mặt cũng là "Tui siêu hung đừng có chọc tui", nhưng đôi mắt đào hoa lại tròn xoe kia, nhìn nhưng thật ra có điểm giận dỗi đáng yêu.
(Edit: nãi hung nãi hung là cái gì vậy
Cậu nắm chặt dù, tuy rằng rất tức giận nhưng vẫn thực tự nhiên nói, "Cậu không mang dù, tôi mà không tới đón cậu, cậu sẽ dính mưa."
Nghĩ đến đây, Nguyễn Đường nhăn lại đôi mày thanh tú, đã từng có thời điểm trời mưa cậu không có chỗ để trốn, da lông trên người đều ướt dầm dề, một chút cũng không thoải mái.
Lại còn thực dễ dàng bị cảm mạo.
Nguyễn Đường nghĩ đến đây, lại tỉ mỉ đánh giá Thích Nguyên một lần, ngón tay thon dài trắng nõn sờ sờ trên quần áo Thích Nguyên, không có sờ được ẩm ướt thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không bị ướt, thật tốt quá."
Thích Nguyên đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/379985/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.