Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Thân thể Thích Nguyên lập tức căng thẳng, khóe môi giật giật, chợt sinh ra vài phần hoảng loạn cùng vô thố.
Trước nay chưa từng có người hỏi hắn như vậy.
Người khác mang cho hắn càng nhiều đều là cảm xúc tiêu cực chán ghét, lạnh nhạt, coi khinh, trốn tránh này đó, cho dù Hứa Diệu cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà Nguyễn Đường lại có thể dễ dàng lộ ra tươi cười với hắn.
Tay Thích Nguyên vô thức nắm chặt, thần sắc hắn có vài phần ngơ ngẩn, tựa hồ là đang ngẩn người, nhưng mà chính hắn lại rõ ràng có thể cảm nhận được, trái tim lãnh ngạnh của mình đã mềm đi vài phần.
Không đợi Thích Nguyên suy nghĩ cẩn thận, cổ tay áo của hắn lại bị nhẹ nhàng túm túm, ánh mắt Nguyễn Đường tỏa sáng nhìn hắn, thần sắc có điểm chờ mong cùng khẩn trương, tựa hồ đang chờ hắn trả lời.
Ánh mắt Thích Nguyên sâu thẳm, một lúc lâu sau, hắn mới gật gật đầu, "Được."
Nguyễn Đường lập tức vui vẻ lên, cậu nhịn không được vươn ngón tay út, móc vào ngón út của Thích Nguyên, mang theo một chút vui mừng cùng nhảy nhót không giấu được, thanh âm cậu mềm mại ngọt ngào, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, "Chúng ta đã trở thành bạn tốt."
Hệ thống nói, gần quan được ban lộc.
Cậu nhất định sẽ cứu vớt vầng trăng sáng Thích Nguyên này.
Thích Nguyên nhìn chằm chằm ngón út của mình một lúc lâu, thừa dịp lúc Nguyễn Đường không chú ý, nhịn không được trộm vươn tay chạm vào.
Độ ấm, đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/379983/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.