Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Bùi Nặc nhéo nhéo gương mặt mềm mụp của Nguyễn Đường, thần sắc rõ ràng nhu hòa vài phần, "Chỉ biết làm nũng với ta."
Nguyễn Đường mềm mại cười cười, lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện, "Ngài nếu không thích, chúng ta liền không đi."
"Quan trọng nhất không phải em muốn làm những việc này, mà là muốn cùng ngài cùng làm những việc này," cậu câu lấy ngón tay Bùi Nặc, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú, "Thiếu ngài không thể."
Ánh mắt Bùi Nặc đậm dần, như là kích động cảm xúc phức tạp mà lại thâm sâu nào đó, tâm hắn rõ ràng đã bị Bánh Ngọt Nhỏ làm ngọt hóa, nhưng hắn vẫn rất cao lãnh gật gật đầu, như là bình tĩnh vô cùng.
Chờ đến khi Nguyễn Đường đợi nửa ngày cũng không thấy được phản ứng của Bùi Nặc, có chút mất mát, hắn lại nhanh chóng cúi đầu, hôn hôn khóe miệng Nguyễn Đường.
"Bánh Ngọt Nhỏ của ta, miệng thật ngọt."
Nguyễn Đường che miệng, thính tai hồng hồng nhìn Bùi Nặc, trong ánh mắt như nhiều thêm một tầng nước mỏng, cậu có chút ngượng ngùng quay đầu, mũi chân ma ma trên mặt đất.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn vươn tay, dắt lấy bàn tay hơi lạnh của Bùi Nặc, thử hỏi, "Chúng ta, đi thôi?"
Bùi Nặc nhéo nhéo bàn tay mềm mụp của Nguyễn Đường, khẽ cười một tiếng, "Đi thôi."
Bọn họ lên xe, làm quản gia đưa bọn họ đến thành phố.
Ánh nắng bên ngoài có chút gắt, Bùi Nặc không kiên nhẫn vươn tay chắn ánh mặt trời, cho dù cấp bậc hắn đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/379978/chuong-32-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.