Mọi người: "............" Xán ca à chẳng qua cậu chỉ là về phòng thôi, có cần phải làm như kiểu chuẩn bị tỏ tình không thế? Cố cẩu cũng vậy, người còn chưa bắt tới tay, mày khoe ân ái cái rắm ấy? Trong lòng Hà Tuy vẫn còn thấy sợ hãi, đưa tay xoa ngực: "Làm tao sợ chết đi được, tao mẹ nó còn tưởng vừa rồi Xán ca muốn..." "Câm miệng", Cố Giang Hành liếc mắt một cái lập tức biết Hà Tuy muốn nói cái gì, liền mở miệng đánh gãy lời hắn: "Nếu mày không hỏi, em ấy sẽ giận chạy mất à?" Hà Tuy: "???" "Cố Cẩu mày nói có lý chút đi được không? Ai bảo mày ghẹo người quá làm gì, người ta bị mày làm cho giận thì có?" "Không có khả năng", Cố Giang Hành thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: "Bây giờ tao rất ngoan." Hà Tuy: "......" Mọi người: "......" Trong góc nhà hàng, một nam sinh tóc xoăn màu hạt dẻ cúi đầu, tóc mái che khuất mắt hắn khiến người ta không nhìn rõ được sắc mặt. Khi Quý Xán đi ngang qua phòng ăn riêng của nhà hàng thì đụng phải một nhóm người vừa mới ăn xong. Có khoảng hơn mười người đằng kia, một nửa là đàn ông trung niên cộng thêm vài trai gái còn trẻ. Đi đầu là một người đàn ông trung niên bụng phệ, hình như đang say rượu. Hắn vung tay qua ôm lấy cậu bé bên cạnh thì lỡ tay va vào cậu. Quý Xán không thích người khác đụng vào mình nên vô thức nhăn mi lại. "Xin lỗi, ông ấy uống hơi nhiều, không đụng đau cậu chứ?" Một người đàn ông mặc vest đeo kính gọng vàng đi đến, để một phong bì đỏ vào tay Quý Xán, thờ ơ nói: "Cầm đi, coi như bồi thường." "Lấy về." Mặt Quý Xán không đổi sắc. Tính tình cậu vốn lạnh lùng, giờ khuôn mặt lại trầm xuống tỏ ra khó gần, giống như một gốc cây tùng giữa núi tuyết. Người đàn ông mặc vest đã quen lấy tiền đuổi người, giờ bỗng nhiên nghe thấy vậy thì lập tức sửng sốt. Cũng đúng, đây là khách sạn suôi nước nóng cao cấp nhất Đồng thị, phần lớn người tới đây cũng đều là người giàu có. Chẳng qua nghĩ thì nghĩ vậy nhưng người đàn ông mặc vest cũng không tỏ vẻ gì, nhàn nhạt nói: "Không cần thì vứt đi." Quý Xán không nói gì, mặt hằm hằm rời đi. Trước khi đi, người đàn ông mặc vest còn vô tình nhìn lại, thấy cậu thiếu niên kia lại ném bao lì xì đi thật. Hắn nhìn về phía trước cũng chỉ có thể thấy một bóng lưng thẳng tắp lạnh lùng. Vừa kiêu ngạo lại ngây ngô, vô tình hấp dẫn người khác. Sau khi về phòng, Quý Xán thay quần bơi chuẩn bị đến suối nước nóng. Vừa mở cửa đã thấy gió lạnh xen lẫn bông tuyết thổi thẳng đến, làm cậu vô thức nheo mắt lại. Nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng cạnh suối nước nóng lại rất ấm áp. Một dãy đèn màu vàng dưới sàn dẫn đường về phía trước, hơi nóng bay lượn lờ trên mặt hồ. Quý Xán đi đến cạnh suối nước nóng, vừa thả một chân xuống đã cảm thấy hơi ấm men theo gót chân đi lên. Giống như an ủi thân mật, lại giống như im lặng thở dài. Khuôn mặt trắng nõn của cậu dần ửng hồng. Quý Xán đang chuẩn bị đi xuống lại thấy Cố Giang Hành nhắn tin đến. "Về phòng chưa? Có bị lạnh không?" "Anh không đi uống rượu với bọn họ, đợi anh quay lại." Nhìn thấy tin nhắn này, Quý Xán ban đầu thì hơi sửng sốt nhưng sau đó lại không biết nghĩ tới cái gì, mặt cậu lập tức đỏ lên, quyết định khoác áo tắm lên rồi đến suối nước nóng công cộng. Khách sạn này nổi tiếng với tính riêng tư tốt, cho dù là suối nước nóng công cộng cũng có cây xanh rậm rạp xung quanh, cho nên dù có bị nhìn lén cũng sẽ không khiến người khác bối rối. Bên ngoài tuyết lớn, những bông tuyết bay xuống nhuộm trắng mái tóc đen của cậu. Quý Xán đi vội nên không mang theo ô, tuyết đang rơi nên cậu cũng lười chọn mà vào đại một suối nước nóng không có người. Suối nước nóng sau khi được tu sửa mô phỏng theo suối nước nóng tự nhiên, hai bên trồng toàn cây tùng, phía cuối còn có một ngọn núi giả, nhìn qua rất thơ mộng. Quý Xán ngâm trong suối để làn nước tùy ý bao phủ cơ thể mình, cuối cùng nhấn chìm cả người cậu. Xung quanh phút chốc trở nên yên tĩnh, giống như làm người khác quên hết mọi chuyện đang quấy nhiễu bên ngoài. Cậu cảm thấy gần đây mình hơi khác thường. Vô cớ tức giận rồi lại thỉnh thoảng tự nhiên đỏ mặt, nhiều lúc còn không nhắn tin trả lời. Thậm chí vừa rồi rõ ràng cậu có thể ngâm ở suối nước nóng trong phòng, nhưng tự nhiên lại chạy tới đây. Dù sao suối nước nóng rộng như vậy, cậu hoàn toàn có thể cùng Cố Giang Hành mỗi người ngâm một bên, giống như bọn họ tách cái chăn ra để ngủ cùng nhau vậy. Ngủ cùng nhau, ngủ cùng nhau...... Đúng rồi! Đêm nay bọn họ phải ngủ cùng nhau!! Đợi chút, Quý Xán mày kích động cái gì thế! Lúc trước không phải từng ngủ cùng với Cố Giang Hành rồi còn gì, giờ còn xấu hổ cái gì nữa. Cậu ngồi dưới đáy hồ phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ, bắt đầu cảm thấy hơi khó thở... Có thể là do ngâm trong suôi hơi lâu nên cả người cậu bắt đầu nóng lên. Cậu nín thở trồi lên mặt nước, đang chuẩn bị rời đi lại nghe thấy có tiếng động nho nhỏ. Là cậu bé tóc xoăn lúc trước từng tỏ tình với Cố Giang Hành, bên cạnh cậu nhóc là một cái thùng gỗ nhỏ, còn cậu đang ngâm trong suối. Cậu nhóc tên là Từ Đa Đa, đã đi thi cùng bọn họ. Từ Đa Đa đang cầm điện thoại để gõ chữ, có vẻ như không nhìn thấy cậu. Trong lúc này, biểu tình trên mặt cậu nhóc thay đổi liên tục, cuối cùng chán nản ném điện thoại sang một bên, dựa đầu vào bờ suối. Vừa rồi lúc ăn cơm không nhìn thấy cậu nhóc kia, chẳng lẽ là chạy tới đây? Một mình chạy tới đây để ngâm suối nước nóng? Quý Xán còn chưa nghĩ ra, đầu suối bên kia lại truyền đến tiếng bước chân, mấy người đàn ông quấn khăn tắm vừa cười vừa nói đang đi tới. Trong đó có một người nói rất to, cười hỏi: "Đại ca, sao anh không đưa bọn họ tới đây?" "Đưa, dẫn bọn nó theo làm cái gì, phiền phức!" Người đàn ông bụng bự đi phía trước vẫy tay, mùi rượu vẫn chưa tan hết: "Ai chẳng biết bọn nó giả vờ? Chơi vậy thì có gì vui chứ!" "Dạ dạ dạ, công nhận là không thú vị gì cả", lập tức có người nói hùa theo: "Lấy tiền rồi diễn trò như thế thì chán." Mấy đề tài tiếp theo dần dần trở nên tục tĩu, Quý Xán nghe xong lập tức thấy cả người đều không khỏe. Nhìn rõ người tới là ai, Quý Xán lại càng thấy phản cảm, chính là đám người say khướt ban nãy đụng phải cậu ở phòng ăn. Uống nhiều như vậy còn tới ngâm nước nóng, muốn phi thăng sớm à. Nhưng đối phương hiển nhiên không ý thức được điều này, hắn cởi bỏ khăn tắm rồi nhảy xuống làm cho nước bắn tung tóe. Từ Đa Đa bị nước tạt vào mặt, hơi khó chịu nhíu mày đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Quý Xán cũng không muốn ngồi ngốc thêm ở đây, gần như đồng thời đứng lên cùng với Từ Đa Đa. Khăn tắm ẩm ướt dính vào người, làm nổi bật đường cong gầy gò và yếu ớt của thiếu niên.. "Xin lỗi, có thể nhường đường một chút được không?" Từ Đa Đa đứng trước tay vịn của suối nước nóng, nhỏ giọng hỏi. "Để em đi? Bây giờ á?" Trên mặt người đàn ông vẫn còn men say, cười ha hả nói: "Nhưng các anh vừa mới tới thôi mà, ở lại chơi cùng bọn anh một lúc đi." "Ông chủ, cậu ta là khách ở đây, nếu không may có bối cảnh gì đó thì không dễ xử lý đâu." Người đàn ông đeo kính gọng vàng nói. "Có thể có bối cảnh gì hả? Nếu có thật thì đã ngâm mình trong suối nước nóng riêng trong phòng rồi, còn phải cố ý ăn mặc thiếu vải như thế lắc lư ở suối công cộng à?" Người đàn ông cười nhạo một tiếng, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới, giọng nói hạ lưu: "Có khi thấy chúng ta có tiền lại cố ý đụng vào để câu cá thì sao?" Mấy người vai u thịt bắp chắn trước tay vịn nghe vậy thì lập tức cười lớn. "Không phải à? Bằng không vì sao một mình cậu ta lại ngâm người ở cái suối lớn như vậy? Tối muộn rồi, không biết sợ chắc?" "Nếu là khách du lịch, chắc hẳn phải đi cùng bạn bè chứ?" "Làm ơn tránh ra." Từ Đa Đa đứng yên, lấy hết can đảm để nói. Tuy rằng thiếu niên đã cố gắng nói lớn tiếng, nhưng do quá sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy nên giọng nói cũng nhỏ nhẹ theo. Số người cùng hình thể chênh lệch khiến cậu nhóc lập tức rơi vào thế yếu. Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của những người này cứ như dao cứa thẳng vào da thịt, đủ loại lời lẽ bẩn thỉu truyền vào tai khiến hắn suýt nữa không thở nổi. "Đây đâu phải thái độ xin người khác chứ?" Bao nhiêu lời lẽ ô uế truyền vào tai, thậm chí còn có người không kiêng dè gì mà sờ mó người hắn. Thân thể Từ Đa Đa lập tức cứng đờ, cảm giác giống hệt như bị rắn độc bò trên người, hàm răng hắn không ngừng run lên, cắn răng nói: "Ông, các ông không được làm như vậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." "Báo cảnh sát cái gì chứ? Nói anh sờ em sao?" Từ Đa Đa cho rằng đối phương bị hắn dọa nên sụt sịt cẩn thận gật đầu. "Ha ha ha ha ha ha, cậu bạn nhỏ đáng yêu thật đấy." Người đàn ông lập tức cười ha hả: "Nhưng ai thấy, ai làm chứng? Anh cũng có thể báo cảnh sát, nói em cố ý dùng mông quấy rối anh thì sao?" "Ông...Sao ông có thể nói như vậy được chứ!" Từ Đa Đa chưa bao giờ gặp người nào bỉ ổi như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên. Từ nhỏ tính cách của hắn vốn đã yếu ớt, cho dù có bị người khác bắt nạt cũng không biết cãi lại, chỉ biết lo lắng hệt như một con thỏ nhỏ. Năm hắn học lớp 10, lúc đi ngang qua tiệm net thì bị bọn đầu gấu chặn đòi tiền, sau đó thì được Cố Giang Hành cứu. Từ đó về sau, hắn bắt đầu để ý đến Cố Giang Hành, tuy tỏ tình bị từ chối nhưng hắn vẫn ôm tâm lý may mắn đi theo đối phương đến khách sạn. Hắn muốn gặp người nọ, muốn được người nọ chú ý đến mình, cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng được. Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn lại gặp phải chuyện như thế này. Sao lại có người đáng ghét như thế trên đời này chứ! Còn cố ý sờ hắn, còn bịa chuyện đổi trắng thay đen nữa! Coi như hắn báo được cảnh sát thì sao, liệu bọn họ sẽ tin lời hắn nói không? "Anh nói thế thì sao nào? Không phải sự thật đấy còn gì? Hay là em muốn diễn lại một màn trước mặt cảnh sát? Để nhìn xem anh xâm hại em thế nào à?" Tiếng cười xung quanh ngày càng lớn hơn, những người đàn ông đó lại bắt đầu nói những câu ghê tởm, giống như rắn độc quấn lấy cơ thể hắn, làm cho hắn ngạt thở. Từ Đa Đa gần như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Có ai không, có ai tới cứu hắn với? "Ngây người ra đó làm gì, đi đi." Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, giống như xé rách thế giới bị lấp kín của hắn, để ánh sáng từ bên ngoài tràn vào. Từ Đa Đa lập tức ngẩng đầu lên. Một thiếu niên dáng người cao gầy mang theo khuôn mặt lạnh như băng từ phía sau núi giả đi ra. "Xán, Xán ca!" Đến khi Từ Đa Đa nhìn rõ người tới là ai, hốc mắt lập tức đỏ lên. Hóa ra là Quý Xán! Quý Xán thực sự đến giúp hắn sao?! "Khóc cái gì mà khóc", Quý Xán không quen nhìn cảnh người khác bị bắt nạt trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Bọn họ không nhường đường, sao em không sang bên cạnh mà đi?" Từ Đa Đa sụt sịt: "Nhưng, nhưng em không lên được..." Suối này tuy không sâu, nhưng ven bờ có những hòn đá cao hơn nửa mét, mà hắn chỉ cao có 1m7, giờ muốn trèo lên thì hơi khó. "Đến đây, đưa tay cho anh." Chân Quý Xán dài, thần kinh vận động lại tốt nên độ cao này không là gì với cậu cả. Cậu chống tay lên bờ, cơ bắp cánh tay căng lên làm nổi đường cong đẹp đẽ, không tốn chút sức nào đã trèo lên được. Sau khi trèo lên, cậu giơ tay kéo Từ Đa Đa. "Cảm ơn Xán ca." Từ Đa Đa hít mũi rồi nắm lấy tay Quý Xán. Vịt đến miệng rồi còn để bay mất, ai mà nhịn nổi? Người đàn ông đứng dậy làm nước kêu ào ào, định gây chuyện với Quý Xán. Hắn vừa ngẩng đầu thì bỗng sửng sốt. Không giống với thiếu niên mềm mại ban nãy, người trước mặt này vừa lạnh lùng lại vừa kiêu ngạo, ánh mắt kia giống như bông hoa hồng mang theo gai nhọn, vừa chọc người lại vừa quyến rũ. "Trước đừng làm gì vội", người đàn ông theo kính liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lập tức duỗi tay ngăn cản: "Người này không dễ đối phó." Hắn tất nhiên nhìn rõ sự tàn nhẫn trên người này, thậm chí vẻ lạnh lùng còn tỏa ra từ trong xương. Người đàn ông tức giận thu hồi ánh mắt, định duỗi tay sờ mông Từ Đa Đa một cái để trả thù. Nhưng con thỏ khi bị chọc giận thì cũng sẽ cắn người. Từ Đa Đa đang trèo lên trên thì đột nhiên hét một tiêng, sau đó nhấc chân đạp vào mặt người kia một cái. Người đàn ông không kịp đề phòng nên rơi thẳng xuống nước. Xung quanh ngay tập tức nhốn nháo hết cả lên. Thừa dịp đang lộn xộn, Quý Xán nhanh chóng đưa người về phòng. Phòng của Từ Đa Đa là một phòng tiêu chuẩn cho khách nằm ở phía sau đại sảnh. Trong phòng trang trí cũng sang trọng đầy đủ không kém, nhưng lại không có suối nước nóng riêng, cho nên hắn mới đến suối nước nóng công cộng để ngâm mình. Quý Xán đứng ở cửa ra vào, lạnh lùng nói: "Vào phòng khóa kỹ cửa lại, không được mở cửa cho người lạ, ngày mai gọi người nhà tới đón. Nếu em muốn báo cảnh sát, anh sẽ làm nhân chứng cho em." Từ Đa Đa khoác khăn tắm, hơi sửng sốt. Khí thế kinh người của Quý Xán làm hắn nhớ tới lần Cố Giang Hành từng cứu mình. Hai bóng dáng từ từ chồng lên nhau rồi gần như hòa làm một. Lúc này rồi mà còn ngẩn người, Quý Xán rất không vui với thái độ của hắn, nhíu mày nói: "Nghe rõ chưa?" Từ Đa Đa lập tức đứng thẳng người: "Rõ, rõ rồi." Lúc này Quý Xán mới hài lòng, chậm rãi gật đầu, nói: "Anh đi trước." "Chờ, chờ một chút!" Quý Xán nghe tiếng gọi thì quay đầu lại: "Còn có chuyện gì?" "Em, em muốn nói cảm ơn với anh." Từ Đa Đa cúi đầu, khuôn mặt dần đỏ lên: "Cảm ơn anh, em là Từ Đa Đa." Sắc mặt Quý Xán vẫn vậy: "Ừ, anh biết." Trong lòng Từ Đa Đa lập tức vui lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh: "Xán ca biết em ư?" Quý Xán: "Không phải chúng ta đi thi cùng nhau à?" "À, vâng, cùng nhau, là cùng nhau!" Lúc này Từ Đa Đa mới phản ứng lại, vui vẻ nói: "Em thêm WeChat của anh được không." Quý Xán lấy điện thoại ra để đối phương quét mã QR. Từ Đa Đa vừa mở quét, Quý Xán còn chưa kịp mở phần mã QR ra đã thấy một loạt tin nhắn của Cố Giang Hành gửi đến, phải có đến năm sáu chấm đỏ. Hắn đã thêm WeChat với Cố Giang Hành rất nhiều lần nhưng đối phương vẫn chưa đồng ý, không nghĩ tới người nọ lại nhắn cho Quý Xán nhiều như vậy, thậm chí Quý Xán còn chưa kịp nhắn tin trả lời. Từ Đa Đa cảm thấy hơi chua xót, nhưng đến khi nhìn thấy Quý Xán, hắn lập tức bình tĩnh trở lại. Xán ca tốt như vậy cơ mà, Cố Giang Hành thích cậu cũng là điều hiển nhiên. Sau khi thêm bạn xong, Từ Đa Đa hít một hơi thật sâu, xấu hổ nói: "Xin lỗi anh, về sau em sẽ không quấn lấy Cố thần nữa, anh đừng ghét em nữa nhé." Quý Xán cúi xuống, động tác cứng lại: "Anh ghét em khi nào?" "Nhiều lần lắm ấy, lần đầu tiên gặp mặt cũng có, anh còn nhớ không? Cái lúc ở trên sân bóng ý, lúc em định sờ tóc Cố thần, ánh mắt anh nhìn em như kiểu muốn giết người ấy, làm em sợ gần chết." Từ Đa Đa đếm trên đầu ngón tay, kể từng chuyện ra: "Còn có lần ở Kính Hồ nữa, anh cố ý ngăn cản em nói chuyện với Cố thần, rồi lúc đi thi đấu, anh cũng cố ý né tránh em, gần như không muốn nói chuyện với em ấy." Quý Xán: "......" Cậu mà thế á? Sao cậu lại không biết nhỉ? Từ Đa Đa cũng không quan tâm, nhún vai: "Nhưng lúc đấy em đang coi anh là tình địch nên cũng không thèm để ý. Vừa rồi ở suối nước nóng, em....Em còn nghĩ anh sẽ để em lại đó cho tự sinh tự diệt ấy chứ." Quý Xán: "......" "Nếu em thích, lần sau anh sẽ cho em cơ hội." "Không có không có, nói đùa ấy mà!" Từ Đa Đa vội vàng sửa lời, sắc mặt tỏ vẻ xin tha: "Em sẽ không quấy rầy Cố thần nữa đâu, anh đừng ghét em nhé?" Quý Xán im lặng nửa ngày, chậm rãi gật đầu. "Em biết anh tốt nhất mà!" Từ Đa Đa vui mừng nhảy dựng lên, định ôm Quý Xán một cái nhưng lại không dám, đành xấu hổ rút tay về: "Các anh ở lại chơi vui vẻ, ngày mai em sẽ về nhà!" Quý Xán: "Chú ý an toàn." "Vâng vâng, em sẽ chú ý." Nói xong còn tự mình đẩy Quý Xán ra ngoài cửa, nhìn trước nhìn sau rồi cười hề hề hỏi: "Khi nào các anh công khai thế? Người theo đuổi Cố thần rất nhiều, anh đừng để bọn họ có cơ hội đấy." Đôi mắt Quý Xán bỗng mở to ra, sau đó nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn em, anh nhớ rồi." Nụ cười bất chợt này làm tan băng giá trên người cậu, giống như giữa núi tuyết mênh mông đột nhiên xuất hiện một ngôi nhà gỗ nho nhỏ ấm áp vậy. Từ Đa Đa ngơ ngác đứng yên tại chỗ thật lâu, mãi sau mới ý thức được. Hóa ra Quý Xán lại đẹp trai đến vậy, hắn đóng cửa lại giống như chạy trốn, sau đó đứng ở sau cửa nghe trộm tiếng bước chân bên ngoài rồi đỏ mặt. Đang chờ thang máy đi xuống thì Cố Giang Hành gọi điện đến. "Em đang ở đâu? Anh tới tìm em?" Giọng nói nam sinh trầm thấp, còn có chút vội vàng. Quý Xán: "Các anh tan rồi à?" "Anh không đi", Cố Giang Hành lại lặp lại một lần: "Em đang ở đâu?" Quý Xán nhìn thoáng qua, từ đây đi thang máy xuống qua một hành lang nữa là đến đại sảnh, cậu nói: "Ở sảnh khách sạn." "Tìm chỗ nào đông người rồi đứng đó đợi anh, giờ anh lập tức qua đó." Cố Giang Hành giống như đang cực kỳ sốt ruột, nói xong thì chuẩn bị tắt máy. "Cố Giang Hành." Quý Xán lại đột nhiên gọi tên hắn. Đầu bên kia dừng lại một lúc rồi hỏi: "Sao thế?" Tim Quý Xán đập rất nhanh, thậm chí cậu còn không thèm che giấu giọng nói đang nhảy nhót của mình, chỉ nói: "Đến khi gặp mặt tôi có chuyện muốn nói với anh." Cố Giang Hành mỉm cười: "Được, anh chờ em." Kết thúc trò chuyện, Quý Xán nhìn giao diện tối thui trên điện thoại rồi bỗng bật cười. Cứ nghĩ đi qua góc hành lang là tới sảnh khách sạn, khi đó cậu sẽ lập tức nhìn thấy Cố Giang Hành. Cứ nghĩ vậy, bước chân cậu lại trở nên nhẹ nhàng hơn. Quý Xán mang tâm trạng vui sướng đi ra khỏi thang máy, vừa đến chỗ rẽ thì đột nhiên dừng lại. Bởi vì cậu nhìn thấy đám người bắt nạt Từ Đa Đa lúc trước. Năm người đàn ông đứng trước mặt cậu, chặn kín lối đi dẫn đến sảnh. Quý Xán không muốn dây dưa nhiều nên im lặng đi qua. "Đợi chút", ngay khi cậu sắp đi qua đột nhiên có người duỗi tay ngăn cản, cười tủm tỉm hỏi: "Sao lại đi nhanh thế, đang muốn mời em đi uống một ly rượu đây." Quý Xán lạnh mặt: "Tránh ra." Người nọ không chỉ không tránh ra, ngược lại còn tiến lên trước một bước, duỗi tay định chạm vào vai cậu: "Có một mình em thôi à? Cũng can đảm đấy chứ, còn biết bảo vệ người khác, bạn của em đi đâu rồi?" Quý Xán lười lảm nhảm với hắn, đang định đem người quăng xuống đất. Nhưng còn chưa kịp ra tay đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc. "Không phải bảo em đợi anh à? Sao lại đứng đây một mình?" Cố Giang Hành mặc một chiếc áo khoác màu đen đi về phía cậu, nam sinh rất tự nhiên mà để tay lên vai cậu, dễ dàng đưa cậu ra khỏi vòng vây. Quý Xán còn chưa hoàn hồn đã nghe Cố Giang Hành hỏi tiếp: "Bọn họ là ai? Em quen à?" "Không quen biết, vô tình đụng phải thôi." Quý Xán lắc đầu, nói: "Tôi mệt rồi, chúng ta về đi." "Được", Cố Giang Hành xoa tóc cậu, thái độ thân mật: "Dịch vụ phòng có khuyến mại bánh kem nhỏ, khi nào em về thì ăn nhé." Lại thêm một đứa? Người đàn ông nhíu mày đang suy nghĩ nên tiếp tục hay từ bỏ lại nghe thấy phía sau có một loạt tiếng bước chân truyền đến. Năm sáu thanh niên trẻ tuổi choai choai bước đến, thái độ như gà mẹ bảo vệ gà con đứng xung quanh người Quý Xán. "Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được các cậu." Hà Tuy thở ra một hơi: "Đi thôi, để anh đưa bọn cậu về." Quý Xán ngẩn người, hơi ngạc nhiên: "Sao các cậu biết tôi ở đây?" "Vừa rồi nhìn thoáng qua trên đường, không yên tâm nên đến đây." Hà Tuy không thèm liếc mắt nhìn đám người kia, giống như nhìn thêm một cái mắt sẽ bị bẩn vậy. Không nghĩ tới người kia lại có nhiều bạn đi cùng như vậy, trước mắt nhiều người như thế nên hắn cũng không dám xuống tay. Người đàn ông chửi thề một tiếng, tay đấm nhẹ lên tường. Nhìn các thiếu niên ầm ĩ vui đùa rời đi, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, không cam lòng mà hỏi: "Bọn mày lần này có mang cái gì dùng được không?" Người đàn ông đeo kính nhìn bóng dáng Cố Giang Hành một lúc rồi mới chậm rãi lắc đầu: "Đám người kia chúng ta không trêu vào nổi đâu." Người nọ nhíu mày, trên mặt tràn đầy lệ khí: "Chẳng qua chỉ là một đám nhóc, cùng lắm trong nhà có nhiều tiền một chút, sao mà không thể trêu vào được?" "Đám nhóc? Người mặc áo khoác đen kia là cháu trai đích tôn Cố gia, ở hội nghị thị trưởng đã qua gặp một lần, lần đó hắn còn được bầu là thanh niên xuất chúng của năm đó." "Cố, Cố gia?" Người đàn ông đột nhiên mở to mắt, giống như nghe được chuyện gì đáng sợ: "Cậu...Cậu nói chính là Cố gia kia?" "Không thì là gì?" Hắn đẩy mắt kính nói: "Thôi về sớm một chút, loại kích thích này chúng ta chơi không nổi đâu." Người đàn ông bừng tỉnh, gật đầu lia lịa: "Ừ, ừ, cậu nói không sai, vẫn nên chơi đồ mua bằng tiền tốt hơn. Đêm nay còn chưa ăn được cái gì, về mở tiệc thôi..." Nghe thấy hắn nói, mấy người kia bắt đầu nở nụ cười mờ ám. Thân thể bọn họ thì khỏe mạnh nhưng trên người đã sớm bốc mùi thối rữa. "Sao em lại bị bọn họ theo dõi." Cố Giang Hành mở cửa, đuổi đám người đang muốn chen vào hóng hớt đi rồi đưa Quý Xán vào phòng. "Lúc ngâm người thì gặp phải." Quý Xán ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hơi ngạc nhiên: "Anh biết họ à?" "Nghe Hà Tuy nói thôi, có lần hắn đi cùng một người họ hàng nào đó đi chơi thì gặp qua." Ánh mắt Cố Giang Hành lạnh lẽo, còn hơi ghét bỏ: "Là một đám người bẩn thỉu, Hà Tuy cũng ghét bọn họ, em tránh xa những người này ra một chút." Nghe hắn nói vậy, Quý Xán hơi hoảng loạn, lập tức giải thích: "Em không có ngâm chung một cái hồ với bọn họ đâu, em không có bẩn." "Ngốc thế không biết, anh nói em bao giờ." Cố Giang Hành bật cười, đưa một cốc sữa bò còn ấm qua: "Anh chỉ sợ em xảy ra chuyện gì thôi." Sau khi Quý Xán rời đi, Cố Giang Hành ngồi lại với bọn Hà Tuy thêm một lúc. Sau đó chia làm hai nhóm, một nhóm đi uống rượu tiếp, một nhóm đi ngâm suối nước nóng. Cố Giang Hành vừa về đến phòng thì nhận được điện thoại của Hà Tuy. Động tác cởi áo khoác của Cố Giang Hành lập tức dừng lại, nhíu mày nói: "Có người đi theo Quý Xán?" . truyện kiếm hiệp hay Hà Tuy: "Lúc trước tao đi chơi cùng với một người họ hàng xa nên có gặp qua, nam nữ đều ăn, chơi bẩn cực kỳ! Lúc nãy thấy bọn chúng đi theo Quý Xán nhưng giờ thì mất dấu rồi, lão Cố mày tới đây nhanh lên!" "Tao biết rồi." Khuôn mặt Cố Giang Hành lạnh như băng tắt điện thoại, đi thẳng ra khỏi phòng. Người hắn thích lâu như vậy còn chưa dám chạm vào, mấy tên rác rưởi đó mà lại dám? Còn may bọn họ đến kịp, Quý Xán cũng chưa bị thương tổn gì. Cố Giang Hành sờ đầu Quý Xán, đối phương có vẻ như đã quen thuộc rồi nên còn cọ cọ thoải mái vào trong lòng bàn tay hắn. Quý Xán giống như cảm thấy dùng đầu cọ vào tay Cố Giang hành hơi xấu hổ, nên nhanh chóng ngồi thẳng người lại, cầm cốc sữa lên uống để dời sự chú ý. Dòng sữa ấm áp chảy vào dạ dày làm cả người cậu ấm hẳn lên. Quý Xán nghĩ tới lời mình nói ban nãy, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Cố Giang Hành. Nam sinh mặc một chiếc áo lông cao cổ, làm cho dáng người hắn càng thêm thon dài, khuôn mặt tuấn tú. Trong đầu Quý Xán lộn xộn, cậu há mồm thở dốc, rõ ràng đã xác định được tình cảm của mình nhưng mãi không nói ra được chữ nào. Cố Giang Hành thấy cậu khác thường bèn hỏi: "Sao vậy? Có việc gì à?" "Không, không có gì." Quý Xán uống một hơi hết cả cốc sữa, sau đó đánh trống lảng: "Anh còn không đi ngâm suối nước nóng đi? Đi đi, nước vẫn sạch lắm, tôi còn chưa ngâm qua đâu." Cố Giang Hành cởi quần áo, nói: "Đang định đi." Quý Xán đột nhiên bị cơ bụng rắn chắc của đối phương tập kích, hơi hoảng hốt mà nhìn ra chỗ khác, sau đó mặt dần dần đỏ lên. Sao lúc trước cậu không biết dáng người của Cố Giang Hành lại đẹp thế nhỉ... Ánh mắt Cố Giang hành đảo qua vành tai đang đỏ lên của Quý Xán, đột nhiên đẩy nhẹ cánh tay cậu, nói: "Lấy điện thoại giúp anh." "Hả? À điện thoại á?" Quý Xán đứng lên, túm nhanh một cái trên giường đưa cho hắn: "Của anh đây!" Cố Giang Hành quét khuôn mặt nhưng lại không mở được. Hắn bật cười, bất đắc dĩ nói: "Đây là của em." Quý Xán: "......" Phải rồi, bọn họ dùng chung một kiểu điện thoại, còn không có ốp riêng. Lấy nhầm cũng là chuyện bình thường. Quý Xán âm thầm tự an ủi mình, sau đó mặt càng ngày càng nóng, đưa một cái điện thoại khác cho Cố Giang Hành. Cố Giang Hành nhận lấy điện thoại nhưng không thèm xem, ánh mắt vẫn lia đến người Quý Xán, bắt đầu suy ngẫm. Quý Xán nghiêng đầu, hơi khó hiểu: "Còn có chuyện gì à?" Cố Giang Hành lại nhìm chằm chằm khuôn mặt cậu một lúc, đến khi thấy vành tai Quý Xán càng ngày càng đỏ mới hài lòng thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói: "Hết rồi." Hắn định rủ Quý Xán vào tắm chung, lúc trước ở Kính Hồ do nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên không có cơ hội. Cứ tưởng hôm nay có nhưng thấy Quý Xán xấu hổ như vậy rồi mà vẫn cố giả vờ bình tĩnh nên hắn mới từ bỏ ý định này. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi Quý Xán hiểu rõ tình cảm của bản thân lại đáng yêu như vậy. Nếu hắn còn tiếp tục trêu cậu, khéo mặt cậu đỏ đến mức có thể rán được trứng gà mất. Quý Xán ngồi trong phòng nắm chặt tay, ầm thầm quyết định. Kỳ hạn cuối cùng của cậu chính là lúc Cố Giang Hành tắm xong, đến lúc đó dù có chuẩn bị tốt hay không cậu cũng phải cho đối phương biết được tình cảm của mình. Nói cho Cố Giang Hành biết, cậu cũng thích hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]