Vừa dứt lời, thân dưới đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh, “Ưm….” Sắc mặt Nam Tư Nhân trắng bệch, siết chặt cánh tay của người nọ, “Anh, anh thật sự khốn nạn.”
Nghiêm Phong lạnh lùnh hừ cười một tiếng, “Tôi khốn nạn? Không phải em nói lương tâm tôi không biết cắn rứt sao? Em tự mình đến cảm nhận đi, cảm nhận xem mẹ nó lương tâm tôi rốt cuộc có biết đau không?”
Nam Tư Nhân đau đến mức không nói thành lời, chân mày cau chặt lại, cắn chặt môi dưới, cả người đều trở nên căng thẳng.
“Thế nào hả? Không nói nên lời sao? Lúc đó không đâm chết Giang Lê Xuyên lương tâm tôi mới cắn rứt!”
Âm thanh ngập tràn tàn nhẫn như ma quỷ quanh quẩn bên tai, cả người Nam Tư Nhân sửng sốt, hình như thật sự tin rằng hắn nói được làm được, suy nghĩ chưa kịp qua đại não đã buột miệng nói ra, “Không được!”
Lời vừa nói xong, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống thật sâu.
*
Cơ thể được giải thoát, cậu mất hết sức lực dựa lên vách tường ngã xuống nền đất, Nam Tư Nhân ngây ngốc nhìn theo Nghiêm Phong đang u ám kéo khóa quần lên, khuôn mặt trải đầy một tầng băng lạnh, hắn xoay người cầm lên một cái ghế dựa đi về phía cậu, ngay khi cậu cho rằng hắn sẽ đánh xuống thì lại nghe thấy chân ghế rơi xuống một vật gì đó tiếng vang sắc nhọn và chói tai vang lên.
Đó là…..
“Không được!”
Nam Tư Nhân hoảng loạn đứng dậy bắt lấy tay Nghiêm Phong, “Nghiêm Phong, anh không thể làm như vậy….” Giang Lê Xuyên rõ ràng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-benh-kieu-dot-kich/1187887/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.