Tú Uyên, cô làm gì ở đây, cô có phải là Tú Uyên không?
Cô hốt hoảng quăng lon bia xuống sông, hai tay cầm đôi giày lên, cô chạy.
- Tú Uyên, đứng lại ngay, tôi có việc muốn nói với cô. (Bạch Vĩnh Kỳ vội vã mở cửa đuổi theo cô phía sau...)
- Bạch Vĩnh Kỳ, anh không những là sát thủ trên giường mà còn bị điên nữa!( cô vừa chạy vừa lẩm bẩm)
Cô cầm đôi giày cao gót chạy thật nhanh về phía trước, cái tên Bạch Vĩnh Kỳ này đúng thật là anh bị điên mà, giao dịch đã xong, tự nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, lại còn đuổi theo cô nữa.
- Tú Uyên, cô có đứng lại ngay không hả?
Bạch Vĩnh Kỳ lúc đó thu hút người đi đường, ai cũng để ý tới, bởi vì vẻ ngoài vô cùng bắt mắt, lại bước ra từ chiếc xế hộp đắt đỏ, như thế đã đành còn đuổi theo cô một cô gái trông ăn mặc giản dị. Nhìn lúc đó Bạch Vĩnh Kỳ thật oai phong.
- Anh bị điên rồi, tôi nói rồi, anh mà đuổi theo tôi tôi sẽ nhảy xuống sông cho mà xem.
- Tú Uyên ! Tú Uyên cẩn thận, cẩn thận.
Chỉ vì quá sợ hãi trước Bạch Vĩnh Kỳ, chỉ vì quá sợ cái đêm cô và anh ta làm tình, chỉ vì muốn quên đi cái vết ố uế đó, cô cảm thấy sợ và nhục nhã trước mặt Bạch Vĩnh Kỳ, cô còn mong cả đời này đừng bao giờ gặp lại anh, bao nhiêu đó đã quá đủ rồi. Cô cố gắng băng sang đường..
- Tú Uyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722101/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.