Chương trước
Chương sau
Đó là lúc cô nghĩ về Bạch Vĩnh Kỳ nhiều nhất, nhiều rất nhiều, cô biết mặc dù chỉ là người xa lạ nhưng cô vẫn hy vọng, vì lúc này ngoài Bạch Vĩnh Kỳ ra cô không nghĩ đến ai.

- Chị ơi, đừng mà chị, em chừa rồi. Nếu anh không dừng lại, tôi sẽ cắn lưỡi mà chết.

- Đợi chút, tao sẽ gọi cho Bạch Vĩnh Kỳ, để cho anh ta biết tao nói nói là làm.

Mã Châu Anh bấm điện thoại gọi Bạch Vĩnh Kỳ, hẳn là facetime quay vào gương mặt cô, miệng cô bắt đầu rỉ máu nhiều hơn, cô ta bất ngờ đi đến vén tóc cô lên để gương mặt cô được rõ trong điện thoại nhanh như chớp Bạch Vĩnh Kỳ đã nhận cuộc gọi.

Tiếng nhạc sập sình, ồn ào đến chát tai, Bạch Vĩnh Kỳ gương mặt cố gắng mở đôi mắt để nhìn màn hình điện thoại. Bên cạnh anh đang ôm ấp một cô gái ăn mặc vô cùng hở hang, bàn tay Bạch Vĩnh Kỳ đặt ngay bộ ngực nóng bỏng của cô ta.

- Bạch Vĩnh Kỳ, giờ này anh còn tâm trạng gái gú à?

- Gọi tôi có việc gì?

- Anh...

- Cô đã đồng ý hủy bỏ hôn ước rồi chứ, em trai tôi sắp về nước rồi, cô mong đợi ngày này mà.

- Anh đừng chì chiết tôi, tại sao anh cứ phải gần gũi với những con đĩ đó hả?

- Tôi nghiện đàn bà mà, sao vậy, cô lại giở thói chợ búa để đàn áp cấp dưới của mình nữa à?

Cô ta vén tóc cô lên quay cận mặt.

- Nhìn đi, đây là Dương Tú Uyên!

- Dương Tú Uyên? Là ai?

Cô sốc.

- Bạch Vĩnh Kỳ, anh nhanh đến cứu tôi đi.

Bạch Vĩnh Kỳ bình tĩnh đẩy cô gái đang ôm trong lòng ngã nhào xuống ghế sopha không thương tiếc.

- Tại sao cô ấy lại biết tên tôi?

Bạch Vĩnh Kỳ không nhớ cô là ai.

- Đây mà cô gái mới vừa hôm qua anh lại đưa về nhà lần 2, anh mau quên vậy sao.

- À, lần gần nhất tôi có qua đêm mới một người phụ nữ tầm 24-25 tuổi và cô ta đã có chồng.

Mã Châu Anh điên tiết, tát mạnh vào mặt cô 3 cái.

- Bạch Vĩnh Kỳ, anh còn bình tĩnh như vậy hả, tại sao anh có vợ sắp cưới nhưng đi ngủ với tôi, anh qua đây mà giải thích với vợ anh, anh phải chịu trách nhiệm về việc này.

Bạch Vĩnh Kỳ chau mày khó chịu, rồi nói.

- Cô bị điên sao, tại sao tôi phải cứu cô?

- Tôi sắp bị làm nhục đấy.

- Thì sao, cô là gái việc đó có gì lạ?

Mã Châu Anh cứ nghĩ, khi gọi cho Bạch Vĩnh Kỳ thì anh sẽ giận tím mặt, vì dám lộng hành đánh ghen còn dám bắt cóc người ta đánh đập dã man như thế, cứ nghĩ Bạch Vĩnh Kỳ sẽ lao tới để cầu xin thả cô ra, cô ta sẽ hả dạ lắm, nhưng không ngờ một người đàn ông như Bạch Vĩnh Kỳ lại tàn nhẫn vô tình như thế.

- Anh không đến cứu con nhỏ này à?

- Cô bắt nhầm người rồi, cô ta chẳng hề có ấn tượng gì với tôi, à không...có đấy.

- Anh?

- Cô ta có bộ ngực rất quyến rũ, tôi cứ nghĩ đàn bà có chồng sẽ trông chán chứ, ai ngờ hấp dẫn lắm. Tôi bắt đầu nghiện phụ nữ đã có chồng đặc biệt những người có bộ ngực hình giọt nước quyến rũ như cô ta.

- Câm miêng. (Mã Châu Anh nói)

- Còn nữa, Tú Uyên khi làm tình có một chút gì đó kiêu kì, ương bướng, tiếng rên cũng rất đặc biệt, và có một sức chịu đựng khá hoàn hảo. Đó là...

- Bạch Vĩnh Kỳ...

- Chính cô hỏi tôi ấn tượng là gì mà? Cô đụng nhầm người rồi, Tú Uyên cô ta chẳng là gì cả, tình một đêm thôi, nếu cô có sức thì đến đây mà đánh ghen!

- Tôi sẽ cho mấy tên này làm nhục Dương Tú Uyên, để xem anh có giỏi lộng hành nữa không.

- Uh, cô cho hẳn 4-5 tên đàn ông gì đi, Tú Uyên chịu đựng rất giỏi, vậy nha, tôi không quan tâm.

Vậy là Bạch Vĩnh Kỳ mặc cho cô đang đau khổ quằn quại vì bị đánh , buông những lời lẽ độc ác như vậy, cô cứ nghĩ Bạch Vĩnh Kỳ sẽ đến cứu cô ai ngờ anh lại tát vào cô một gáo nước lạnh quá mạnh khiến cô như muốn ngạt thở. Từ lúc này, kẻ thù lớn nhất cuộc đời cô...chính là Bạch Vĩnh Kỳ.

Bạch Vĩnh Kỳ cúp máy ngang, ở đầu dây bên kia anh bắt đầu đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn.

- Chết tiệt!

- Cục trưởng, cô Châu Anh làm điên làm khùng gì nữa hả?

- Cô ta bị điên rồi, lại đi đánh ghen, người cần đánh không đánh, đi đánh ghen một phụ nữ đã có chồng, tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện phức tạp đến vậy.

- Mấy năm qua, cô ấy có thế đâu, tuy dưới cơ anh nhưng làm gì đánh ghen như vậy.

- Chẳng qua là 3 tháng gần đây, thằng em trai tôi sắp về, tôi muốn nhanh chóng hủy hôn ước để cô ta mặc sức tung hành chọn người cô ta muốn. Bây giờ lại giở trò đánh ghen.

- Cục Trưởng, Tú Uyên sắp bị làm nhục, đầu dây bên kia báo về, cô ấy đang hét lên dữ lắm.

- Anh lo cho cái cô Tú Uyên gì đó hả?

- Tôi, tôi không muốn cô ta bị phiền phức, vài bạt tai thì còn nghe được, đằng này lại bắt cóc tra tấn, giống như cô ta là xã hội đen vậy. Vậy bây giờ mình phải làm sao anh.?

- Được rồi, Mã Châu Anh không dám làm càng đâu, tin tôi đi!

Bên phía Mã Châu Anh lúc này cô ta cũng đã đập chiếc điện thoại tan nát.

- Lôi nó ra khỏi nhà tao ngay, Vĩnh Kỳ không hề tức giận gì cả.

- Dạ, lôi con đàn bà này hả chị.

- Kéo đầu nó ra ngoài đường đi, nó không quan trọng để tao tốn sức, tao phải vạch mặt con khác.

- Vậy chị có cần làm nhục nó không.

- Thằng này, mày thích thì chị mày cho tiền chơi gái, con này không là gì cả, cho nó biến được rồi!

Cô được gỡ trói, kéo đầu cô đẩy ra khỏi nhà trong đêm.

- Tao tha cho mày đó con chó từ nay gạch tên xóa số Bạch Vĩnh Kỳ ra tâm trí nghe không, chồng tao giàu là thật, nhưng vì mối quan hệ gia đình 2 bên rất tốt người nhà tao sẽ xử mày bất cứ lúc nào. Đừng để tao phải đem xã hội đen khử mày, nhớ chưa con đĩ một đời chồng!

- Em hứa, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối, cảm ơn chị đã không để tụi nó làm nhục em, cảm ơn chi...

Cánh cửa đóng mạnh lại, lúc này cô vừa đau thể xác lẫn tinh thần, trong đầu cô toàn hình bóng của Bạch Vĩnh Kỳ.

- Bạch Vĩnh Kỳ tôi hận anh, kiếp này nhất định tôi phải trả thù anh cho bằng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.