Vĩnh Kỳ nắm tay cô đan xen vào nhau. 
- Anh sẽ bảo vệ mẹ con em, chỉ cần em ở bên anh mỗi ngày là đủ. Công việc có mệt mỏi đến đâu, ai có nói những điều có khó nghe cũng không bằng ánh mắt lạnh nhạt của em dành cho anh đâu Tú Uyên. 
- Em biết rồi, chỉ cần mình bên nhau, tin tưởng nhau là được phải không, em không làm anh buồn nữa. 
- Bây giờ có một điều sẽ làm anh không buồn. 
- Điều gì anh cứ nói ra đi, coi như hôm giờ em bù đắp cho anh. 
Vĩnh Kỳ ghé xát tai cô. 
- Về nhà rồi tính! 
Nằm trong phòng nhìn thẳng ra nhiều ngọn đèn lung linh cô thấy mình như được sống lại. Vĩnh Kỳ tắm xong nằm sát bên cô. 
- Anh muốn trai hay gái, anh thích đặt tên con là gì? 
- Anh muốn con gái. 
- Vậy à, em nghĩ đàn ông thích con trai chứ ta? 
- Nhưng mà Uyên Uyên, đã 4 ngày rồi, anh chưa được làm tình. 
- Bạch Vĩnh Kỳ, anh đúng là... 
- Em, chúng ta vẫn làm được mà, anh có tham khảo thông tin bác sĩ nói là bình thường. 
Vĩnh Kỳ vừa nói vừa hôn nhẹ lên vai cô rồi cắn nhẹ lên tai. 
- Anh không tha em một phút giây nào luôn đấy Vĩnh Kỳ. 
Bạch Vĩnh Kỳ nhanh chóng lật người cô lại rồi kéo dây váy ngủ xuống. 
- Nghe nói ngực của phụ nữ khi có thai đẹp lắm để anh kiểm tra xem. 
- Vĩnh Kỳ, anh đừng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722043/chuong-37.html