Đến chiều cả 2 về lại Thượng Hải, mẹ của Tiêu Vũ Đạt liên tục gọi điện cho cô khiến cô sợ hãi đến mức phải tắt luôn điện thoại, một phần cô không muốn làm Vĩnh Kỳ buồn và suy nghĩ nhiều.Cô bực quá mới gọi lại nói dứt khoát.
- Dạ thưa bác, con không phải là vợ Vũ Đạt, càng không phải là con dâu bác. Con muốn bác không làm phiền đến cuộc sống của con nữa, giờ đây con cũng có hạnh phúc gia đình riêng của mình rồi, bác đừng làm vậy.
- Tú Uyên, mẹ xin con, bây giờ con xưng hô thế nào cũng được, nhưng mà...
- Bác đừng có vô lý như vậy, ngày xưa bác đuổi con ra khỏi nhà lúc mưa gió, bác có nghĩ có ngày hôm nay không. Tại sao lúc sung sướng thì lại gạt bỏ cái tên Tú Uyên ra khỏi đời, đến lúc khó khăn rồi tìm tới nói này nói kia trách nhiệm, còn liên quan gì mà tình với nghĩa?
- Lần cuối cùng thôi con.
- Lần cuối cùng tôi cũng muốn nói rằng đó là quả báo đó, bây giờ gia đình và con trai bà nhận đi, đừng làm phiền tôi.
Cô tức quá chỉ muốn vứt mẹ chiếc điện thoại đi cho rồi, thật sự quá phiền phức và mệt mỏi, cô quyết định chặn hết tất cả các số điện thoại của họ.
Tối hôm ấy vì có công việc đột xuất ở cảng nên Vĩnh Kỳ phải đi làm, cô ở nhà một mình. Vừa ăn cơm xong tiếp tục có số điện thoại lạ gọi đến. Nhưng cô nghĩ biết đâu ai gọi việc gì liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722038/chuong-39.html