Trong căn phòng bệnh viện quân đội được chuẩn bị riêng cho cục trưởng Bạch Vĩnh Kỳ vết thương mấy ngày đầu đã làm anh thật sự đau đớn vì quá sâu, gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.
- Anh rể cảm ơn anh đã cứu em, anh thế nào rồi đã đỡ hơn chưa.( Tiểu My và mẹ cô được anh cho phép vào thăm anh)
- Anh không sao, còn em thế nào có bị thương nghiêm trọng không.
- Em không sao chị bị thương ngoài da thôi ạ.(Tiểu My cười cười nói)
- Bác xin lỗi, cả cuộc đời bác mang ơn con, nếu con không cứu được Tiểu My về có lẽ bác chết mất, Tú Uyên nó cũng không thể nào sống nổi vì con bé rất thương em gái. (mẹ cô nghẹn ngào lên tiếng)
- Cháu muốn 2 bác và Tiểu My giấu kín việc này. Không nói cho Tú Uyên biết, việc cháu bị thương cũng được trong nghành giấu kín tránh gây hoang mang. Mọi thông tin lên đài báo bên cục cảnh sát sẽ đứng ra bảo lãnh không hề liên quan đến hải quan.
- Bác biết rồi, con bé đang mang thai nếu biết con thế này sẽ ảnh hưởng đến đứa con trọng bụng nữa.
- Vết thương này rồi cũng lành thôi, có thể 1-2 tháng là ổn. Lúc nào ổn cháu sẽ đi tìm Tú Uyên.
- Bác biết rồi, bác sẽ giấu kín tất cả, tội con tội Tiểu Uyên, con là người đáng ra con bé nên gặp và cưới làm chồng mới đúng!
- Cháu sẽ cưới Tú Uyên, bác yên tâm.
Những ngày Thượng Hải mưa gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2722001/chuong-57.html