Cô hơi bối rối khi quay lại phòng, cô đứng sau
lưng lặng lẽ cởi bỏ chiếc váy ngủ trên người xuống đất, cô bỏ cái gối luôn xuống đất, cô gọi lí nhí.
- Vĩnh Kỳ!
Vĩnh Kỳ giật mình quay lại thấy cô không còn một mảnh vải che thân, bất ngờ hay sao mà miệng không thể nói nên lời, bắt đầu lúng túng, lắp bắp.
Cô từ từ đi lại anh giang hai tay ra đón nhận ôm cô vào lòng.
- Em học cái chiêu này ở đâu ra vậy Uyên Uyên?
- Em không biết, tự nhiên muốn làm vậy.
- Sao không giận nữa đi, em thích giận lắm mà. Một là giận tiếp, hai là làm chuyện đó xong giận tiếp, em chọn đi.
- Làm chuyện đó xong giận tiếp!
- Anh...
- Bạch Vĩnh Kỳ, tại sao chưa gì hết mà cứng vậy ta?
- Được rồi, thôi anh đi ngủ.
- Ơ hay, anh định tạo phản à?
- Không, anh buồn ngủ thật.
- Thế thì thôi.
Cô đứng dậy Vĩnh Kỳ kéo cô lại ôm chặt vào lòng, bàn tay anh sờ lên ngực cô.
- Sinh con xong em trở nên táo bạo lắm Uyên Uyên.
- Xin lỗi cục trưởng, tại em yêu anh quá, sinh con xong nhạy cảm lại ghen tuông nhiều vậy, cục trưởng tha lỗi cho em nha.
- Lại muốn gì nữa à?
Cô hôn anh thắm thiết, chuyện đó đã quá lâu hôm nay cả 2 mới được chạm nhau. Khoảnh khắc bàn tay anh nâng niu chiếm giữ lấy ngực cô làm cô rung động không ngừng, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2721988/chuong-64.html