Thượng Hải, những ngày đầu xuân hạnh phúc quây quần bên nhau, cũng là năm đầu tiên cô ăn tết trong hạnh phúc ngập tràn.
Cũng là năm đầu kể từ khi lấy chồng mà chồng chở mẹ con về ngoại ăn tết. Ban đầu Bạch Vĩnh Kỳ nói hùng hổ lắm.
- Uyên Uyên em cứ về nhà mẹ ở chơi tới tầm 10 ngày rồi lên, chứ anh thấy về ba mẹ em vui lắm, ba em còn khóc nói đó là năm đầu tiên kể từ khi em lấy chồng được ăn tết ở nhà. Tiểu My thì nói nhớ chị gái và cháu gái. Thôi anh cũng nhớ em với con nhưng không sao anh chịu được.
- Uh, em định ở chơi lâu lâu.
- À, thôi cũng được, anh chịu được mà.
Hôm nay, chỉ mới mùng 5 ngày, Vĩnh Kỳ đã gọi điện thoại.
- Em với con ở nhà ngoại chán chưa? Chứ anh chán gần chết rồi em, về đi.
- Ủa sao anh nói em ở 10 ngày vẫn được mà?
- Thôi, đầu năm gia đình không nên xa nhau quá lâu.
- Vậy hả, nay cục trưởng bắt đầu mê tín hồi nào vậy?
- Anh nói thật mà, về đi, về đi chứ 5 ngày rồi chưa...
- Xùy...
- Em...
- 5 ngày thì đã sao, tập cho quen mốt em đi công tác, rồi sao nữa?
Bạch Vĩnh Kỳ tức không nói nên lời, ngày nào ở nhà cũng đi qua đi lại, hết ngắm hoa rồi ngắm cá nằm trên chiếc giường của hai vợ chồng lúc này Vĩnh Kỳ cảm thấy nhớ Tú Uyên vô cùng. Anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-vao-luoi-tinh-cuc-truong-bach-khong-loi-thoat/2721986/chuong-66.html