Tôi nhớ vào thời điểm này ở kiếp trước, tôi vì Cố Tiên mà khóc, lén lút quay mặt đi lau nước mắt.
Chu Tấn Nhiên đang trò chuyện với bạn bè của anh ấy cách đó không xa, nhưng ánh mắt anh cứ dán chặt vào tôi. Lông mày anh nhíu chặt, hai tay ấn mạnh vào tường, gân xanh nổi cả lên.
Đêm hôm ấy, tôi bị mất mặt vì sự từ chối của Cố Tiên mà bỏ chạy về ký túc xá khóc.
Ngày hôm sau, tôi nghe một người bạn cùng lớp nói rằng Cố Tiên bị người ta đánh vào tối hôm qua. Chúng đánh nặng đến nỗi hắn ta phải đi cấp cứu.
Bây giờ nghĩ về việc ấy, tôi chắc chắn nó được thực hiện bởi anh ấy *Chu Tấn Nhiên.*
- Anh Tấn, anh đừng nói vậy, chó ngao Tây Tạng nhà anh lợi hại hơn tên này nhiều.
- Tôi công nhận, và à, nó đáng giá hơn hắn nhiều.
Đàn em của Chu Tấn Nhiên lảo đảo bước tới, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Cửa thang máy đã mở sẵn, nhưng không ai dám vào.
- Sao, muốn đánh nhau hả? Cố Tiên lạnh lùng nói.
- “Không, không, không”. Chu Tấn Nhiên vội trả lời, "Đánh nhau là việc của cả hai bên, nhưng tôi có thể một mình đánh ch*t cậu"
Tôi tin Chu Tấn Nhiên không đơn giản chỉ là hù dọa. Trước sự việc này, tôi lịch sự bước sang một bên.
- Nào bạn học, xin mời.
Cố Tiên: "..."
“Đúng, đúng, chúng ta đều là bạn học, đều là hiểu lầm, đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-tra-xanh/2713360/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.