"Tôi thấy rất tức giận khi Cố Tiên bỏ tôi để đi tìm cậu...Vì vậy trong cơn tức giận tôi đã vô tình đến nơi vắng vẻ và gặp phải nhóm côn đồ đó ở lối vào bãi đậu xe.. Tôi sợ quá nên nói hoa khôi Ôn Kiều của trường chúng ta rất xinh đẹp, có bản lĩnh thì đi tìm cô ấy đi…”
Toàn thân Thẩm Đường run rẩy kịch liệt, cô ta quỳ trên mặt đất run rẩy nói, cuối cùng không nhịn được mà ngất đi.
Còn Chu Tấn Nhiên, anh đang nửa quỳ trên mặt đất cố gắng chống đỡ cơ thể, đã nới lỏng thanh gỗ trong tay và ngã xuống.
Ngay lúc anh ấy ngã, tôi đã đỡ lấy anh ấy.
- .......Kiều Kiều.
Tôi chợt nhận ra mình đang khóc chỉ khi nhìn thấy nước mắt tôi rơi xuống vai anh.
“Sao em lại khóc vậy Kiều Kiều?” vẻ mặt của chàng trai tái nhợt, nhưng vẫn vui vẻ cười với tôi, “Em xem, một mình anh đập cả đám nằm đất nè.”
Như một đứa trẻ chờ đợi lời khen ngợi.
Chu Tấn Nhiên yếu ớt nói: "Ôn Kiều, anh đã có một giấc mơ rất chân thực. Trong giấc mơ, người đàn ông say rượu đầu hói đó đã tông xe vào em, và anh gần như phát điên. Anh nhớ rất rõ khuôn mặt của hắn ta, vì vậy anh không thể không đi theo hắn ta... Khi nghe Thẩm Đường nói sẽ dẫn bọn họ đi tìm em, tất cả những gì trong mơ anh nhìn thấy lập tức tràn ngập trong đầu, anh không kiềm chế được cảm xúc, cho nên... "
- Ngốc quá đi thôi!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-tra-xanh/2713322/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.