Chương trước
Chương sau
Tôi hỏi cô ta: "Ngày cô bước vào văn phòng giáo viên, cô đã nghĩ gì?"

"Tôi chỉ muốn dập tắt sự kiêu ngạo của cậu..."

"Nhưng sự kiêu ngạo của tôi có làm hại đến cô sao?" Giọng tôi rất bình tĩnh.

"Diệp Hân Đường, tôi học hành chăm chỉ, muốn thi vào một trường đại học tốt, có làm hại đến cô sao?"

Diệp Hân Đường á khẩu không trả lời được, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi không chút khách khí vạch trần cô ta: "Cô chỉ là không muốn nỗ lực, lại không muốn nhìn thấy người khác nỗ lực, liền chọn cách ác độc như vậy để hãm hại tôi. Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ tha thứ cho cô?"

Diệp Hân Đường như bị rút cạn tinh thần, ủ rũ trên ghế sofa. Cho đến nay, cư dân mạng vẫn không ngừng mắng chửi cô ta. Nghe nói cô ta mắc bệnh trầm cảm. Những hợp đồng đã ký trước đây cũng không thể thực hiện suôn sẻ, phải gánh khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Trước khi mùa mưa đến, Giang Dục Bạch lại đến Đại học Thâm Quyến tổ chức buổi hòa nhạc. Khi tôi vội vàng từ chỗ giáo sư đến, vừa đúng lúc gặp cậu ấy hát bài cuối cùng.

Là tác phẩm nổi tiếng của Giang Dục Bạch.

《Cô gái trong góc》

Lời bài hát vang vọng trên bầu trời đêm.

"Tôi nhớ dáng vẻ xinh đẹp nhất của cô ấy bên cửa sổ."

"Bao năm trôi qua, trở thành bóng hình trong lòng tôi."

Câu cuối cùng của bài hát là: "Em có khỏe không?"

Lần này, Giang Dục Bạch thêm ba chữ: "Hạ Thanh Lê."

Tôi đứng bên ngoài, nhìn màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Đã từng có rất nhiều đêm, tôi nghe 《Cô gái trong góc》rồi lặng lẽ nghĩ.

Liệu người cậu ấy nói có phải là tôi không?

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, lấy hết can đảm để nghĩ mà thôi. Tất cả những suy đoán, đều có đáp án vào đêm nay. Giang Dục Bạch đứng giữa sân khấu, tất cả ánh đèn sân khấu đều chiếu vào cậu ấy.

"Hạ Thanh Lê, em từng nói, thanh xuân của em là lặng lẽ rời đi."

"Nhưng bảy năm sau, em vẫn đứng ở đây."

"Trong lòng anh, em mãi mãi là Hạ Thanh Lê kiên cường, bất khuất."

"Được yêu em, là vinh hạnh của anh."

Sân vận động Đại học Thâm Quyến gần như bị tiếng hét của những người trẻ tuổi lật tung. Đây là một buổi phát sóng trực tiếp có sức nóng chưa từng có.

Đêm đó, câu nói "Được yêu em, là vinh hạnh của anh" của Giang Dục Bạch đã leo lên top trending trên các bảng xếp hạng.

Còn trong góc tối phía sau sân khấu, tôi đang bị Giang Dục Bạch ép chặt, hôn mãnh liệt, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: "Nói lại lần nữa, có cho anh danh phận không? Anh cái gì cũng không thiếu, đủ tư cách làm bố dượng của con rồi chứ?"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi chớp mắt: "Em không có con."



"Là của sếp em."

"Anh hiểu lầm rồi."

Khoảnh khắc này, vẻ mặt của Giang Dục Bạch vô cùng đặc sắc. Tôi định nói sang chuyện khác, nhưng lại muốn trêu chọc cậu ấy.

"Giang Dục Bạch, anh rất thích làm bố dượng sao?"

Đột nhiên, từ phòng bên cạnh vang lên tiếng cười ầm ĩ. Nhân viên vô tình nghe được chuyện xấu hổ của sếp liền tản ra, Giang Dục Bạch mặt mày đen sì, nắm lấy cằm tôi, chặn miệng tôi.

Tôi phản kháng: "Em không thể yêu đương với minh tinh, em phải học tập—"

"Sẽ không ảnh hưởng đến em. Anh thề, sẽ để em yên ổn tốt nghiệp."

Cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

Giang Dục Bạch nói được làm được.

Sau khi công khai, cuộc sống của tôi vậy mà không bị ảnh hưởng bởi sức nóng. Vì chữ ký cá nhân của Giang Dục Bạch đã được đổi thành: "Đừng làm phiền chị dâu, anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà."

Bất kỳ tài khoản marketing nào muốn đến chụp lén, đều bị studio của Giang Dục Bạch gửi thư luật sư cảnh cáo.

Sau vài lần như vậy, không ai dám làm thế nữa.

Sau đó, để phối hợp với công ty quản lý của Giang Dục Bạch, tôi đã đăng ký một tài khoản Weibo. Ngày đầu tiên đã có rất nhiều người điên cuồng tag tôi.

"Chị dâu, anh tôi lại nuốt lời rồi, chia tay đi."

Mở video ra, vậy mà là ảnh tôi bị chụp lén khi đang học gần đây.

Phụ đề: "Ai hiểu được chứ, đây chính là sức sát thương của bạch nguyệt quang! Không trách được Giang Dục Bạch thích, tôi cũng thích."

Giang Dục Bạch vậy mà đã like bài viết này vài phút trước.

Người hâm mộ trêu chọc bên dưới: "Nói một đằng làm một nẻo."

"Không phải đã nói là không làm phiền chị dâu sao? Anh, em muốn đi mách chị dâu."

Tôi nghiêm túc xem một hồi, gửi link cho Giang Dục Bạch.

Bên kia nhanh chóng trả lời: "Quá đẹp, không nhịn được."

"Ồ."

Nói xong, tôi im lặng tắt điện thoại, đi tìm giáo sư để bàn bạc về việc sửa luận văn. Đợi đến khi xong việc mở điện thoại ra, mới phát hiện tin nhắn đã bùng nổ.

"Tin nóng hổi, Giang Dục Bạch lại đổi màn hình khóa. Có phải muốn dụ dỗ chị dâu không?"

Trên trang cá nhân của Giang Dục Bạch, đăng một bộ ảnh phong cách thiếu niên thanh xuân. Áo sơ mi trắng ẩn sau tấm rèm bay phấp phới, góc nghiêng ngược sáng, đẹp trai, quyến rũ.

"Chúa ơi, vòng eo này..."

"Ai mà không biết anh Giang eo đẹp, chị dâu được hưởng rồi."

Tối hôm đó, tôi bắt xe đến căn hộ của Giang Dục Bạch. Ngày hôm sau, Giang Dục Bạch đăng bài: "Paparazzi bên ngoài đã giải tán, nhưng chị dâu vẫn chưa tỉnh ngủ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.