"Ngày mai lịch trình rất kín, chưa chắc đã có thời gian." Đối mặt với sự thoái thác của Ngô Nguyên Trạch, Diệp Anh không hề nhượng bộ, đứng ở cửa nói, "Tối mai có thể sẽ phải đi rồi, tối nay vừa hay có thời gian rảnh."
"Đồng Đồng——" Diệp Anh hướng vào trong phòng gọi to, "Đồng Đồng? Đồng Đồng?"
Ngô Nguyên Trạch thấy thái độ của Diệp Anh như vậy, chỉ có thể nhượng bộ, quay người vào trong phòng nói: "Dậy đi, chị họ em đến thăm em này."
Một lúc sau, Diệp Văn Đồng từ trong phòng đi ra, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng.
Diệp Anh nắm lấy tay cô ta nói: "Chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau, đến phòng tôi trò chuyện một chút."
Diệp Văn Đồng quay đầu nhìn Ngô Nguyên Trạch một cái, Ngô Nguyên Trạch gật đầu, "Đi đi, chị Anh là người bận rộn, sẵn lòng dành thời gian trò chuyện với em, em phải hợp tác cho tốt đấy."
Diệp Anh cảm thấy khó chịu với thái độ hống hách ra lệnh của Ngô Nguyên Trạch.
Nhưng cô không nói gì thêm, nắm tay Diệp Văn Đồng rời đi.
Trở về phòng mình, nhân viên khách sạn đặt hoa và hộp quà lên bàn.
Chờ họ rời đi, Diệp Anh lấy một chai nước khoáng đưa cho Diệp Văn Đồng, hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Văn Đồng ngồi trên ghế sofa, không nói gì, cũng không đưa tay ra nhận, cô ta cúi đầu, tay chống lên đầu gối, vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay, không nhìn ra biểu cảm. Mái tóc đen dài nửa khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706711/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.