Tô Úc Nhiên lên đến phòng, Tiểu Bảo đi vào, "Mẹ ơi."
Cô ấy đứng bên cạnh, lấy sách từ trên giá xuống, lại đặt về chỗ cũ, cũng không biết mình muốn làm gì.
Tiểu Bảo đi tới, nhìn cô ấy, "Mẹ ơi, ôm con."
Tô Úc Nhiên nhìn con trai, cúi đầu xuống, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu bé, đưa tay ôm lấy cậu.
Tô Úc Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ đang muốn dỗ dành mình trước mắt, nói: "Tiểu Bảo ngoan."
Tiểu Bảo nhìn Tô Úc Nhiên, dường như cảm nhận được sự buồn bực của cô ấy, tiến đến, hôn lên mặt cô ấy một cái.
Hốc mắt Tô Úc Nhiên lập tức đỏ hoe.
Con trai quá ấm áp!
Cậu bé quả thực giống như thiên thần nhỏ đáng yêu nhất.
Cô ấy buông Tiểu Bảo ra, nói: "Qua đóng cửa lại."
Tiểu Bảo nghe thấy lời cô ấy, đi tới, đóng cửa lại.
Tô Úc Nhiên ngồi xuống ghế, gọi điện cho bà Lý, nói với bà ấy chuyện của Tống Cảnh An.
Bây giờ bố mẹ không liên lạc được, cô ấy chỉ có thể tìm bà Lý hỏi thăm tình hình.
Nghe nói Tống Cảnh An vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, bà Lý cũng rất lo lắng, giúp liên hệ với bạn bè của mình để nghĩ cách.
Sau đó Tô Úc Nhiên lại gọi điện cho Ôn Hàn.
...
Xong xuôi mọi việc, cô ấy nằm xuống, muốn ngủ một giấc.
Tối qua hoàn toàn không ngủ, ban ngày cô ấy lại đi làm cả ngày, bây giờ mệt muốn c.h.ế.t rồi.
Tiểu Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706704/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.