Đồ vật bên ngoài có, trong nhà đều có, có rất nhiều chỗ có thể chơi.
Buổi chiều tối, Tô Úc Nhiên mới từ trong phòng đi ra, ăn cơm ở dưới lầu.
Phó Hàn Châu cả ngày hôm nay đều không để ý đến cô.
Buổi trưa ngay cả ăn cơm anh ta cũng không có mặt.
Lúc này thấy anh ta ngồi trong phòng ăn, Tô Úc Nhiên đi tới, đứng sau lưng anh ta, "Biết trở về ăn cơm rồi?"
Tần Dực cũng ở bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ to gan của Tô Úc Nhiên, cô hoàn toàn không xem mình ra gì, trước mặt anh ta liền thể hiện ân ái với Phó Hàn Châu, xem mình như không khí vậy!
Phó Hàn Châu không để ý đến Tô Úc Nhiên, Tô Úc Nhiên nói: "Ông xã, hôn một cái..."
Phó Hàn Châu lạnh lùng nói với Tô Úc Nhiên: "Đừng làm loạn."
Tiểu Bảo ngồi bên cạnh, "Mẹ, hôn hôn!"
Tô Úc Nhiên hôn Tiểu Bảo, trong lòng ấm áp.
So với Phó Hàn Châu, con trai quả thực là một cậu bé ấm áp.
Từ khi có con, cô phát hiện ra con cái thật sự rất tốt...
Bởi vì, cậu bé sẽ không giống như Phó Hàn Châu, lúc không vui liền cho sắc mặt.
Bất kể mình lúc nào, làm cái gì, trong lòng con trai, đều vĩnh viễn là người giỏi nhất.
Cậu bé sẽ không khiến mình xấu hổ, cũng sẽ không không cho mình mặt mũi.
Cảm giác chính là bởi vì có thêm Tiểu Bảo, Tô Úc Nhiên cảm thấy, mình mới có thêm nội tâm mạnh mẽ, không còn tự ti
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706699/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.