"Anh cũng nên tự soi gương xem mình là cái thá gì." Khương Nhan nói: "Anh xứng sao? Trong số những người mà bọn họ sắp xếp xem mắt cho tôi, căn bản không có anh."
Mục Kỳ nói: "Chuyện này không quan trọng, tôi có thể để nhà tôi đến cầu hôn."
"Anh dám!" Khương Nhan cảnh giác nhìn anh ta: "Anh có thể buông tha cho tôi không? Mục Kỳ, chuyện đêm hôm đó, tôi không so đo với anh nữa! Nhưng bây giờ, xin anh tránh xa tôi ra."
"Nhan Nhan." Mục Kỳ nói: "Trước đây tôi đúng là có hơi khốn nạn, nhưng những người phụ nữ đó đều không thể so sánh với em. Nếu em ở bên tôi, tôi sẽ không làm bậy, mong em tin tưởng tôi."
"Anh đừng nói mấy lời xúi quẩy này nữa." Khương Nhan nói: "Tôi không bao giờ kết hôn với anh đâu!"
Nếu cô ấy thật sự kết hôn với Mục Kỳ, cô ấy sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ.
Những việc anh ta đã làm trong quá khứ sẽ khiến cô ấy trở thành trò cười.
Cô ấy không cho phép bản thân mình tìm một người đàn ông tồi tệ như vậy.
Mục Kỳ nhìn cô ấy: "Em không kết hôn với tôi, em nghĩ bây giờ sẽ có người tốt hơn sao? Tôi biết, trong lòng em thích Phó Hàn Châu. Nhưng... nếu anh ta để ý đến em, thì bây giờ sao lại đi đăng ký kết hôn với người khác?"
"Anh đừng nói bậy! Bị chọc trúng tim đen, Khương Nhan có chút xấu hổ và tức giận.
Mục Kỳ nói: "Vừa rồi lúc đánh bài, ánh mắt của em chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706688/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.