"Anh quá rõ em là người như thế nào rồi!" Phó Hàn Châu nói: "Khương Nhan, ngay cả con trai anh, em cũng dám bắt nạt? Xem ra nhà này em không muốn ở nữa phải không?"
Khương Nhan mặt mày tái mét: "Anh muốn đuổi em đi?"
Phó Hàn Châu nói: "Nếu bây giờ em xin lỗi Tiểu Bảo, anh có thể cho em một cơ hội nữa."
"Nó chẳng qua chỉ là con của Tống Cảnh An và Tô Úc Nhiên, anh cần phải quý nó như vậy sao?"
Ông nội được quản gia dìu đi tới, nhìn Khương Nhan: "Con đang nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Bảo là con trai ruột của anh con!"
Khương Nhan sững người.
Ông nội nhìn cô, lặp lại: "Tiểu Bảo là m.á.u mủ của nhà họ Phó chúng ta!"
Khương Nhan không thể tin được: "Không thể nào!"
Tô Úc Nhiên ngồi bên cạnh, lạnh nhạt nhìn Khương Nhan.
Xem ra cô ta đã coi Tiểu Bảo là con của Tống Cảnh An mà bắt nạt!
Phó Hàn Châu nói: "Bây giờ, em có thể xin lỗi chưa?"
Khương Nhan thấy mọi người đều nhìn mình, chỉ có thể cúi đầu: "Xin lỗi."
Ban đầu, cô ta tưởng đứa trẻ này là con của Tống Cảnh An, nghĩ rằng cho dù mình có bắt nạt thì với việc anh trai mình ghét Tống Cảnh An, anh cũng sẽ không làm gì cô ta, nhưng không ngờ...
Đứa trẻ này lại là con của nhà họ Phó?
Phó Hàn Châu nhìn Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo có muốn tha thứ cho cô ấy không?"
Tiểu Bảo gật đầu.
Phó Hàn Châu nói: "Nể mặt con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706665/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.