"Bây giờ chị xong việc chưa? Có định về công ty không?" Ngô Hiểu Lê hỏi.
"Tôi không muốn gặp cô ta." Diệp Anh suy nghĩ một chút, "Hay là, đừng về nữa nhé?"
"Được thôi!" Giọng nói của Ngô Hiểu Lê tràn đầy ý cười, "Em còn sợ chị không bỏ xuống được sĩ diện, phải quay về phối hợp diễn kịch với cô ta nữa chứ. Không về là tốt nhất, cứ để cô ta đợi, rồi tiễn khách không tiễn. Tổng giám đốc Oanh Ca của chúng ta, đâu phải muốn gặp là gặp được."
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Anh nói với Chu Tắc Hủ đang lái xe: "Tôi không về công ty nữa, về thẳng nhà nhé." Còn một tiếng nữa mới tan làm, cũng không tính là trốn việc.
"Hướng Vũ Hàm đến Diệp Lam Tâm?" Chu Tắc Hủ hỏi.
Trong không gian kín của xe, anh ta đã nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của Ngô Hiểu Lê ở đầu dây bên kia.
Diệp Anh gật đầu: "Nghe nói còn mang theo hoa, định đến xin lỗi tôi."
"Không muốn nghe cô ta xin lỗi sao?" Chu Tắc Hủ lại hỏi.
"Không cần thiết." Diệp Anh thản nhiên nói. Khi ánh mắt cô rơi vào cánh tay Chu Tắc Hủ, tuy bị áo sơ mi dài tay che khuất nhưng vết bỏng vẫn chưa lành hẳn, trái tim cô khẽ thắt lại, rồi nói tiếp, "Anh mới là người bị tổn thương thật sự, cô ta nên xin lỗi anh mới đúng."
"Càng không cần thiết, tôi và cô ta không có liên quan gì, tôi chỉ bảo vệ vợ mình thôi." Chu Tắc Hủ nói, "Hôm nay tôi cũng không có lịch trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706657/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.