Giở trò lưu manh xong còn hỏi người ta cảm giác thế nào?
Thậm chí còn dùng ánh mắt tiếp tục trêu chọc?
Diệp Anh xoay người, một tay che ngực, một tay nắm lấy tay nắm cửa, bực bội nói: "Em muốn đi ngủ rồi." Vừa nói vừa định đóng cửa.
Chu Tắc Hủ nhìn cô như con tôm luộc, mặt đỏ bừng, ngay cả cổ và bờ vai trắng nõn cũng ửng hồng, dáng vẻ e thẹn. Trời biết, anh phải dùng hết sức lực cả đời mới có thể kìm chế được lao lên muốn bắt nạt cô.
Khi Diệp Anh đóng cửa, Chu Tắc Hủ nắm lấy tay cô, nghiêng đầu, hôn lên má cô, nói: "Anh cảm thấy rất tuyệt, rất thích."
Trái tim Diệp Anh run lên.
Rõ ràng là một câu nói liên quan đến dục vọng, nhưng từ giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh phát ra, lại giống như lời đường mật.
"Công chúa nhỏ, ngủ ngon." Nói xong, anh ra khỏi cửa.
Cánh cửa kim loại đóng lại kèm theo tiếng "cạch".
Chu Tắc Hủ vừa định xoay người rời đi thì cửa lại mở ra.
Cánh cửa hé mở một khoảng bằng nửa cánh tay, Diệp Anh lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Nói xong, cô lại đóng cửa.
Khóe miệng Chu Tắc Hủ từ từ nhếch lên.
Sao mà ngoan thế chứ? Ngoan đến mức anh không chỉ muốn bắt nạt cô, mà còn muốn làm cô khóc, để cô gọi anh là chồng hết lần này đến lần khác.
...
Dư luận phát triển hoàn toàn trái ngược với dự đoán của Diệp Anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706638/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.