Diệp Anh lên tầng hai, thấy Chu Tắc Hủ đang ở trong thư phòng, cửa phòng mở hé, anh đang dựa lưng vào ghế nằm dài, hai chân gác lên ghế đẩu, tay cầm một cuốn sách, đang đọc.
Nếu bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng của anh, trông anh lúc này toát lên vẻ thư sinh nhàn nhã của một quý ông.
Diệp Anh liếc nhìn cuốn sách trên tay anh, bìa sách in mấy chữ "Làm thế nào để không nổi giận".
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống lặng lẽ, trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Diệp Anh đứng ở cửa thư phòng, quan sát một lúc, trong lòng thấp thỏm, không dám làm phiền Chu Tắc Hủ.
Nhỡ đâu, anh đang nghiền ngẫm cuốn sách, dần dần hết giận, cô lại phá hỏng cảm xúc của anh thì sao?
Diệp Anh đang định lặng lẽ quay người bỏ đi thì người đàn ông lên tiếng: "Lén la lén lút ở cửa làm gì vậy?" Giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách.
Diệp Anh khựng lại, dù anh không nhìn cô, cô vẫn theo bản năng nở một nụ cười lấy lòng, thử hỏi: "Tâm trạng anh không tốt, có muốn..."
"Không muốn." Chu Tắc Hủ không chút do dự cắt ngang lời cô, "Lần này uống trà sữa không hết giận được đâu."
"... Ồ." Diệp Anh gật đầu, xoay người rời đi.
Chu Tắc Hủ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, bóng dáng mảnh mai bên cửa đã biến mất.
Anh nhíu mày ngồi dậy, cứ thế đi rồi sao?
Hình như không cam tâm, anh đứng dậy đi ra cửa nhìn, góc áo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706629/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.