Ngô Hiểu Lê hơi lo lắng cho Diệp Anh, quay đầu nhìn cô. Họ ngồi ở hàng thứ ba, nhờ ánh đèn trên sân khấu, cô thấy gương mặt Diệp Anh bình tĩnh không chút gợn sóng. Đôi mắt hạnh như nai con lúc này bình lặng đến mức lãnh đạm.
Ngô Hiểu Lê thở phào nhẹ nhõm, dù là bình tĩnh thật hay giả vờ thì ít nhất bề ngoài cũng đẹp đẽ, không mất mặt.
Hứa Đào nghe thấy điều gì đó, quay sang hỏi Diệp Anh: “Cô gái bên cạnh Phương Trì là bạn gái nó à?”
Diệp Anh gật đầu, Ngô Hiểu Lê giành nói trước: “Đều công khai rồi, Hứa đạo không nói với chú sao?”
“Không hề nhắc đến.” Hứa Đào nhìn chằm chằm Hướng Vũ Hàm trên sân khấu, lẩm bẩm, “Chú không thích tướng mạo của cô gái này lắm… Mắt quá to, cằm quá nhọn, sống mũi quá cao…”
“Hả?” Ngô Hiểu Lê không nhịn được lên tiếng, “Chú, nghe chú nói toàn là lời khen mà?”
“Không, chú chỉ thấy không ổn lắm, nhìn quá sắc sảo, còn hơi giống người giả… Nhãn quang của Phương Trì kém quá… Hoàn toàn không bằng chú năm đó…”
Hứa Đào lẩm bẩm, vì bị lãng tai nên ông tưởng mình nói rất nhỏ, nhưng thực ra giọng nói to đến mức mọi người xung quanh đều nghe thấy, thỉnh thoảng có người nhìn sang. Diệp Anh vội vàng ghé sát vào Hứa Đào, kéo nhẹ tay áo ông, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chú, đừng nói nữa, ở đây có nhiều người lắm.”
Hứa Đào lúc này mới tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa.
Ngô Hiểu Lê lấy điện thoại ra, nhắn tin WeChat
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706624/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.