Tôi chỉ có thể tiếp tục gõ cửa, lo lắng không thôi. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Ngay khi tôi định lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tắc Hủ, thì bên trong vang lên giọng nói khàn khàn: "Vào đi."
Tôi đẩy cửa đi vào, bưng cốc thuốc bước vào.
Chu Tắc Hủ vẫn ngồi trên ghế sofa, khi tôi nhìn anh ta thì giật mình: "Anh sốt à?"
Da đàn ông rất trắng, vì vậy, khi sắc mặt ửng đỏ thì càng rõ ràng hơn. Lúc này, anh ta trông rất yếu ớt dựa vào ghế sofa, mặt đỏ bừng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ hoe.
Tôi bước nhanh đến ghế sofa, đưa tay sờ trán Chu Tắc Hủ.
Tuy có hơi nóng, nhưng không nóng như trong tưởng tượng, sờ vào mới biết, trán anh ta còn lấm tấm mồ hôi mỏng.
Chu Tắc Hủ dựa vào ghế sofa, ánh mắt dừng trên mặt tôi, đuôi mắt nhuốm màu đỏ ửng trông vô cùng yêu mị, giọng khàn khàn nói: "Đừng tùy tiện sờ đàn ông."
"..." Tôi đứng sững tại chỗ, không biết từ lúc nào đã đỏ mặt, lắp bắp giải thích: "Tôi, tôi tưởng anh sốt... Vì anh đã bị cảm lạnh rồi..."
Trong không khí thoang thoảng một mùi tanh nồng, tôi nhất thời không hiểu đó là mùi gì, nhưng tất cả những điều này đều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, cả người không được tự nhiên.
Tôi đưa cốc nước cho Chu Tắc Hủ: "Tôi mang thuốc cảm đến cho anh."
"Em quan tâm tôi vậy sao?" Đôi mắt đen láy của Chu Tắc Hủ nhìn tôi chằm chằm.
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706590/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.