"Xin lỗi, bên em đột nhiên xảy ra chút việc, nên đến muộn... Anh đã đi rồi à?"
"Chưa." Chu Tắc Hủ đáp lại bằng giọng điệu bình thản. "Máy bay bị hoãn, anh cũng vừa mới đến."
"Vậy em khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến..." Diệp Anh định hỏi có kịp không, nhưng chưa kịp nói ra miệng, Chu Tắc Hủ đã tiếp lời: "Được."
"..." Cô không thể nào đổi lời nói mình chưa xuất phát được. Dù sao cũng chỉ khoảng hơn nửa tiếng nữa là đến thôi.
Diệp Anh quyết đoán lái xe đến sân bay. Nhưng đoạn đường nội thành vào giờ cao điểm còn tắc nghẽn hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Đến khi cô dừng xe ở bãi đậu xe ngoài trời của sân bay thì đã là một tiếng sau đó.
Diệp Anh đẩy cửa xuống xe, nhanh bước đi vào khu vực đến của các chuyến bay nội địa.
Dù sao thì cô cũng đã đến rồi, cho dù không đón được, cũng có thành ý hơn là chỉ nói miệng.
Diệp Anh vừa vào sảnh lớn, vừa gọi điện cho Chu Tắc Hủ, vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Trong lòng cô không còn ôm chút hy vọng nào, bên tai vang lên tiếng tút tút, đối phương đang bận. Diệp Anh bỏ điện thoại xuống, ánh mắt dừng lại khi lướt qua một chỗ nào đó.
Chu Tắc Hủ đang ở ngay phía trước cô. Bên cạnh anh không có hành lý gì, trên người mặc áo sơ mi đen và quần tây công sở. Cổ tay áo sơ mi được mở ra, vén lên một cách tùy ý, lộ ra vẻ phóng khoáng không câu nệ. Anh dang rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706587/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.