Năm sáu người mặc đồ thể thao đi ngang qua, trông giống như các cầu thủ, Diệp Anh tiến lên hỏi đường: "Xin hỏi, phòng nghỉ của đội bóng rổ Đại học Thâm Châu ở đâu vậy ạ?"
"Em gái, em tìm ai vậy?" Một người trong số đó lên tiếng.
Diệp Anh tưởng mình hỏi đúng người, liền nở nụ cười tươi, nói: "Em tìm Hứa Phương Trì."
"Hứa Phương Trì? Không quen." Lại một người khác nói.
Chàng trai dẫn đầu nhìn chằm chằm vào người cô, Diệp Anh cảm thấy không thoải mái, không muốn tiếp tục hỏi nữa, liền nói: "Làm phiền anh rồi, em tự tìm vậy."
Chưa kịp bước đi, chàng trai đã chắn trước mặt Diệp Anh, khoanh tay, cười cợt nhả: "Em gái, đừng vội đi chứ. Chơi với anh một lát đi."
"Xin lỗi, em còn có việc." Diệp Anh lịch sự đáp.
"Hay là chúng ta thêm Wechat trước đã." Chàng trai lấy điện thoại ra.
Diệp Anh không muốn thêm, liền lấy đại một lý do từ chối: "Xin lỗi, em không mang theo điện thoại."
"Thật sao?" Chàng trai đột nhiên đưa tay ra, xách chiếc túi nhỏ đeo chéo của cô lên.
Diệp Anh sững người, chưa kịp né tránh, đối phương đã mở nắp túi, lấy ra chiếc điện thoại sáng bóng đeo ốp lưng màu xanh.
"Đây không phải là mang theo sao?" Anh ta giơ điện thoại lên, cười khinh khỉnh với cô, "Em gái, em không ngoan nha."
Diệp Anh không ngờ đối phương lại vô văn hóa như vậy, nhưng hai tay cô còn đang xách trà sữa, muốn giật lại cũng không rảnh tay, liền nghiêm mặt nói: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/va-mat-thanh-mai-truc-ma-tim-luon-duoc-ca-nguoi-thuong-that-long/3706569/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.